HÒA VĂN
Tin bà Ba Lẩn trúng số độc đắc tiền tỷ từ
cái xóm Bàu Tròn làng Yên Lành này lan truyền ra ai mới nghe cũng ngạc nhiên.
Lấy tiền đâu để mua vé mà mua bao lâu rồi... Chứ chẳng lẽ bà ta mua mỗi một lần
là trúng ngay...
Nếu nói tay chín
Thiền lái xe khách ở đầu xóm trúng số dễ tin hơn vì trước nay tay này chơi vé
số dữ lắm, mỗi ngày cả chục vé trở lên. Có bữa nghe đâu nằm mơ nằm mộng thấy
điều gì đó chín Thiền sai con sai cháu trong nhà đi tìm mua cho bằng được loại
vé có con số bảy chín đuôi. Có mấy mua mấy nhưng làm gì trúng! Nhiều khi tức
lên chín Thiền rải vé số trật ra trắng một đoạn đường trước nhà...
Ba Lẩn lâu nay sống
một thân một mình trong ngôi nhà vỏn vẹn có trên mươi mét vuông. Nhà gồm ba
vách phên còn mặt tiền bức vách vừa là cái cửa. Sáng sáng bức vách được chống
lên bằng đoạn ngọn tre gọi là cây chống cửa, đến tối sụp xuống. Đồ đạc bên
trong nhà gồm một cái chõng tre, một cái thùng vừa đựng mấy lon gạo vừa là nơi
cất chai nước mắm, thẩu muối, gói bột ngọt, bao chè... nói chung những nhu yếu
phẩm bà Ba Lẩn cần dùng ngày ba bữa.
Nghe kể hồi còn con
gái, bà Ba Lẩn đẹp nết đẹp người. Của đáng tội về sau càng lớn càng lẩn thẩn.
Thế là cái tên Ba Lẩn không biết ai kêu lần đầu tiên mà dần dà đã trở thành tên
thường gọi.
Đã lẫn nên chuyện
chồng chuyện con coi như tuột khỏi tầm tay. Nay tuổi gần năm mươi Ba Lẩn lại
hay tỏ lời tiếc tiếc nuối nuối, nói trách nói móc những câu như là: “Mắc chi mà
túm mà giữ cái phẩm cái hạnh để chừ trơ trọi một thân một mình!”. Ý là hồi lỡ thời
nhiều tay ong tay bướm cũng hay thầm thò thầm thuột ưng... lại làm mình làm mẩy
“Không dễ đâu!. Đừng hòng!”. Thời gian nước chảy mây trôi không đợi ai... Được
cái Ba Lẩn ngó vậy mà là cây thơ (ca-hò-vè)! Điều nầy có thực. Xin chép ra đây
một câu trong bài dài trên hai chục câu làm thí dụ: “Trên trời có sao có mây/ Ở
mặt đất có Lẩn này làm thơ”. Bài thơ được nhiều người thấy vui vui hay đọc nên
thuộc làu hồi nào không hay là bài tự sự nói lên bao nỗi niềm của cô gái có
nhan có sắc mà tính khí thất thường đành sống trong cảnh hiu quạnh... Trong số
nhiều bài thơ làm theo thể truyền thống câu sáu câu tám, có bài khá cách tân
nói theo kiểu bông đùa là “văn xuôi ngắt đoạn xuống dòng thành thơ”. Đã thế có
khi cao hứng bẻ cù quèo ông kia bà nọ là nhà thơ hỉ? Rồi cất giọng ngâm nga:
"Bâng khuâng đứng giữa lầu ba/ Trên là lầu bốn dưới là lầu hai”. Hay
"Đêm nằm nghĩ mãi không ra/ Mần răng lão ấy lại là nhà thơ!”...
Vừa rồi Ba Lẩn có
mấy bài thơ đăng báo Tết. Việc này trở nên sự kiện khá vui, Ba Lẩn đem tờ báo
treo ở ngay cửa nhà coi đây là minh chứng cho cái tài thơ phú nay được công
nhận tiếng tăm vang xa.
Trong xóm Ba Lẩn
chơi thân với thằng Kiển. Kiển kêu Ba Lẩn bằng dì. Ấy là cách gọi của trẻ với
người tuổi bằng trương bằng lứa mẹ của nó chứ không phải bà con vì Ba Lẩn con
bà Lương mà bà Lương tự túc hai lần chứ hồi nào có chồng đâu? Chỉ biết bé con
bà Lương tên Lân mà nay gọi trại ra là Lẩn cho đúng tính tình lẩn thẩn chứ hồi
xưa trạc tuổi mười hai như Kiển bây giờ cũng liến thoắng lắm.
Ba Lẩn bảo Kiển:
“Kiển! Coi lại có
thiệt không?”.
Kiển:
“Chắc chắn rồi
dì!”.
Ba Lẩn cầm cặp vé
số còn thơm phức mùi giấy và mực in đưa lên mũi hít một hơi thật dài. Lâu nay
lận đận đùng đùng bữa nay trúng số độc đắc, nhất định đời của Ba Lẩn sẽ lên
hương!
Nghĩ tới việc có
tiền tỷ trong nhà, Ba Lẩn nghe bụng dạ nó dâng trào lên không biết bao niềm
sung sướng.
Ngôi nhà mười mét
vuông bây giờ sẽ xây to lên gấp năm lần rứa là năm chục mét vuông! To quá! Thôi
hạ xuống khoảng bốn lăm cũng được. Ba Lẩn nói rõ ràng ràng với ông nhà thầu xây
dựng người cùng xóm.
Ba Lẩn vừa nói vừa
cười cười cho bỏ ghét. Ai bảo ông nhà thầu lâu nay gặp Ba Lẩn lần nào không nói
ra chứ ngó miệng cười tưng tửng coi bộ muốn nói: “Tết Công-gô Ba Lẩn mới có
tiền mà xây với cất nhà!”.
Ba Lẩn:
“Không tin à!”.
Ông nhà thầu cười
cười cho đỡ quê vừa lấy cây thước đo đo chiều dài của căn nhà vừa nói:
“Cứ theo ý của chủ
nhà mà tôi làm chứ tin với tưởng chi!”.
“Coi thử đầu tháng
Hai âm lịch tới mần được chưa?”.
“Bao giờ cũng được
nhưng thời buổi cơm cao gạo kém với lại thợ thầy ra giêng ra hai đi Sài Gòn hết
ráo nên phải trả công hơi mắc họ mới chịu ở nhà!”.
Ba Lẩn:
“Không hề chi thiên
hạ răng xã năng rứa!”.
Nãy giờ Kiển nằm đu
đưa thiu thiu ngủ trên chiếc võng một đầu cột nơi cây cột tre, một đầu cột ở
cây mít bờ rào toả bóng mát rượi, tỉnh giấc nghe dì Lẩn nói mấp mớ mấp mũi
không hiểu răng tê, hỏi vặn lại:
“Dì nói chi rứa?”.
“Ời ời! Chuyện
trúng số!”.
“Ai trúng số?”.
“Dì chớ ai!”.
Ba Lẩn lẩm bẩm:
“Đố ai chừ dám coi
khi?!”.
Làm nhà xong ba Lẩn
mua tủ đứng, gường họp, bàn ghế sa-lon, ti vi, tủ lạnh và... cái chi cái nấy
cũng mới tinh.
Đang đi loanh quanh
ngắm ngôi nhà mới xây... tính nhẩm nhẩm trong bụng nhà cửa đồ đạc nhiều rứa mà
mới tiêu hết đâu hơn nửa tỷ đồng, nhất định phen nầy phải ra tập thơ... nghĩ
nghĩ rồi cười cười một mình. Bỗng Ba Lẩn thấy thằng Kiển chạy lon ton vô nhà
kêu to:
“Dì ơi! Dì ơi! Có
ai tìm nè!”.
Ba Lẩn vùng dậy dụi
dụi mắt biết mình vừa ngủ mơ..../.
H.V
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét