Thứ Năm, 30 tháng 8, 2018

Truyện ngắn Hòa Văn: MẸO


Tranh của Huỳnh Lê Nhật Tấn


Lọt lòng mẹ năm Quý Mão, tính đến nay Mẹo mới vừa bốn mươi tám tuổi. Hồi con gái tiếng là có chút nhan sắc, tình duyên suôn sẻ, tròn đôi mươi Mẹo bỏ ngang chuyện học hành ở trường Trung cấp lương thực tỉnh có chồng… rồi mở một cửa hàng tạp hóa ngoài chợ làng buôn bán.

Riềng, chồng của Mẹo nhìn tướng mạo tính tình đều hiền khô, ngoài làm ruộng việc phụ với vợ buôn bán không đến nổi kém cỏi gì nên coi như thuận vợ thuận chồng ắt sẽ “tát cạn biển đông” như chơi.

Hơn chục năm đầu tiền của ổn định, lại sinh thằng con trai kháu khỉnh, của chồng công vợ xây dựng xong nhà cửa khang trang nền nếp, ai cũng khen đôi vợ chồng Mẹo đẹp đôi nhất xóm Dài làng Diên Hựu nầy!.

Nếu như thế mãi chắc không có truyện ngắn nầy…

Ngồi trên xe khách đi Sài Gòn, đầu Mẹo rối beng như tằm xác xả và nặng trịch như đeo khối chì.

Trời đêm tối đen chẳng thấy gì, gió từng cơn rít lên mang theo từng hùn mưa tạc vào cửa kiếng xe nghe đùng đùng. Trong xe đèn điện sáng lờ mờ không rõ ai với ai, mọi người ngồi trong xe im thiêm thiếp, mới hai mươi hai giờ có người bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Có ai đó hỏi:

- Ngó thử tới mô rồi!

Nghe giọng nói Mẹo biết chắc là người cùng quê.

Ai đó trả lời:

- Hình như sắp tới Nha Trang!.

Mẹo úp mặt trong lòng hai bàn tay, cúi gập người lại tựa vào hàng ghế phía trước, cơn giận dữ hồi chiều còn như in…

Riềng khuyên giải Mẹo thôi thời buổi khủng hoảng kinh tế, cơm cao gạo kém làm ăn thất bát là cả làng cả nước cùng chịu chứ đâu phải có riêng mình. Mẹo nghe Riềng nói tai nầy lọt qua tai kia kiểu gió vào nhà trống.

Mẹo lồng lộn:

- Ông thì biết gì mà giảng với giải! Cái nhà nầy không có tay con nầy, ngữ ông quần đùi cũng không có mà mặc chứ đừng mong nhà với cửa, con với cái!.

Riềng lặng lẽ ngồi bó gối, mặc cho vợ đay đay nghiến nghiến, cu Tâm ngồi co ro góc ở tường nhà nơm nớp lo sợ. Trong đầu non nớt của đứa trẻ lên mười vậy mà nghĩ lung lắm!. Nó nói thầm không biết chuyện gì ba mẹ ra nông nổi nầy.

Lâu nay Riềng có nghe phong phanh chuyện bóng chuyện gió Mẹo ở chợ, nhưng cứ nghĩ thiên hạ thấy mình ăn nên làm ra đánh tiếng dèm pha, chứ tính vợ “coi tiền nặng hơn chồng” thì Riềng biết lâu rồi và cho là cũng được, âu do số mạng đưa đẩy hơi đâu vạch lá tìm sâu, vặt lông tìm vết, nhường nhịn bỏ qua trong những lần va chạm với vợ là thượng sách, cốt sao gìn giữ gia đình êm thấm hạnh phúc, ai dè tới nước nầy, y nước lũ vỡ bờ đê, cuốn phen đi tất cả những gì lâu nay vun quén gìn giữ.

- Thôi cha con ông ở đây mà sống, tôi đi!.

Tới giờ ruột gan Mẹo còn nóng phừng phực như chảo nung lửa. Càng tức giận càng nhớ đến viễn cảnh sung túc chốn phồn hoa đô thị mà mấy đứa bạn trong làng xum xoe kể lể khi về quê dịp tết nhất...

Đêm đầu tiên ở phố sau một ngày một đêm ngồi trên xe vượt gần chín trăm cây số đường nhuyễn nhừ hết cả người lại được Tiệp - bạn gái đón tiếp nhiệt tình, Mẹo bình tâm trở lại cảm thấy thoả mái dễ chịu và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

- Dậy, dậy… sáng trắng rồi bà, mau dậy đi điểm tâm, tôi còn đi làm.

Tiệp vừa nói oang oang vừa kéo tung tấm chăn đắp hờ trên người Mẹo.

Ánh nắng ban mai rọi qua khung cửa kiếng chiếu thẳng vào Mẹo gây cảm giác khó chịu, phải chớp chớp mấy lượt, Mẹo mới mở mắt ra được, rồi vùng ngồi dậy.

Từ ngày nên vợ nên chồng với Riềng đây là lần đầu tiên Mẹo đi xa nhà quá hai ngày, lại là chuyến đi trong nỗi giận dữ nên hơi bối rối...

***

Gặp lại Luyến trong hoàn cảnh sau hơn năm năm bươn chải trên đất Sài Gòn Mẹo như người đang ở giữa cơn bão biển gặp tàu cứu hộ.

Sự lỡ miệng sa chân rời bỏ mái ấm gia đình đi tha phương, bây giờ mọi rắc rối đã nhãn tiền nhưng làm sao bây giờ!.

Mẹo lan man suy nghĩ, mặc cho Luyến nói huyên thuyên đủ điều.

Tạng người Mẹo có chút nhan sắc và lanh lợi tuy vậy ở mảnh đất nầy không dễ gì, mua chín bán mười thì thà ở quê, còn muốn phất lên giàu có khó lắm. Có người kháo nhau có một thời trong kinh doanh có công thức: g (nhỏ) + g (nhỏ) = G (lớn) - (gian + giả = Giàu) nhưng bây giờ không dễ gì mọi thứ đã...

Luyến cùng quê với Mẹo vượt qua gian khó nay ăn nên làm ra ở Sài Gòn bày cho Mẹo mấy chiêu làm hàng nhái hàng giả. Luyến nói:

- Đã đến đây thì bất kể việc gì cũng làm miễn có nhiều tiền!.

Ở ngã Tư Bảy Hiền nghề dệt vải được bà con mang theo từ xóm làng nghề truyền thống lâu đời ở quê vào, chỉ có khác là hồi xưa khung cữi bằng gỗ đạp bằng chân ì à ì ạch nay cái gì cũng sắt hóa lại có mô tơ chạy điện nên việc dệt canh cữi nhanh hơn đẹp hơn nhiều, lợi nhuận cũng khá thế nhưng với Mẹo chưa phải là việc chú tâm, nên khi nghe Luyến bày vẽ nầy nọ thấy ham, rồi làm ngay.

Món bột ngọt (Mì chính) pha hàn the trót lọt, lãi trên một trăm phần trăm so với vốn, Mẹo càng thấy dễ ăn, đà nầy như Luyến nói không chóng giàu mới lạ.

Mẹo chỉ có một việc làm đơn giản ra chợ Cả mua bột ngọt thiệt, hàn the và bao bì in sẵn nhản mác của một hảng chính gốc sau đó cứ một gói bột ngọt thiệt được được phân làm hai gói, trộn theo tỉ lệ hàn the 50% – bột ngọt 50%, xong kít miệng gói lại, đóng thùng chuyển trở ra chợ bán... Ngày nầy đến tháng khác diều gặp gió tiền cứ vào kết sắt.

Mẹo tính mua nhà mua xe và đổi tình...

Dù danh chính ngôn thuận Riềng ở nhà vẫn là chồng, nhưng nay mai Mẹo sẽ giải quyết dứt khoát cho xong. Nếu chuyện cũ tình xưa với Xang thuận buồm xuôi mái, nghĩa là Xang ly dị vợ và Mẹo cũng thế ly dị chồng ai cấm ngăn được ai ở nơi phố xá đông đúc nầy.

Mẹo tự đặt ra những tình huống suy nghĩ tốt và đẹp rồi đắc ý cười một mình.

Già nhân nghĩa non vợ chồng, sống với Xang mới mà đã hơn bốn năm. Ban đầu Xang khoái chí yêu thương Mẹo mà không thương yêu sao được hồi ấy Mẹo đẫy đà… Ngôi nhà một tầng món hàng đổi chác của mối tình vụng trộm xây ngó ra đường lộ mới thấy tưởng ngon ơ, thật ra chỉ để làm nơi ăn ở thôi chứ đất cát đang quy hoạch nhà cửa thiên hạ xây chỉ xây cho có, người thưa thớt không buôn bán gì được.

Mẹo định thôi làm hàng giả, đổi chỗ ở ra khu chợ mới Bình Tân mở shop bán áo quần thời trang nhưng nghĩ chứ chưa kịp làm.

Thế mà chuyện vỡ lỡ người ta phát hiện ra và xử tội Mẹo tội làm hàng giả… gây tổn hại sức khoẻ người tiêu dùng, tài sản bị tịch thu vốn liếng bỗng chốc tan biến.

Về quê trắng tay, nếu ngày xưa Mẹo đẹp chừng nào nay sự tiều tụy cũng chừng ấy, thân người gầy đét.

Riềng chí thú làm ăn, nuôi con học hành, sửa sang lại nhà cửa đàng hoàng.

Thiệt tình khi Mẹo về Riềng bức xúc lắm... nhưng cu Tâm thương mẹ năn nỉ:

- Ba ơi! Để mẹ về ở với con nghe ba.

Riềng mở vòng tay đón Mẹo trở về

H.V

(*): NHÂN VẬT VÀ TÌNH HUỐNG TRONG TRUYỆN NGẮN NẾU CÓ SỰ TRÙNG LẶP NGOÀI XÃ HỘI LÀ NGOÀI Ý MUỐN CỦA TÁC GIẢ . MUỐN CỦA TÁC GIẢ .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét