Tạp văn
HÒA VĂN
Trăng Vàng Trăng Ngọc
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò...
Bao giờ đậu trạng vinh qui đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.
Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
HÀN MẶC TỬ
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò...
Bao giờ đậu trạng vinh qui đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.
Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
HÀN MẶC TỬ
Ngày hôm nay
(22/09/2012) Anh tròn 100 tuổi. 100 tuổi mà xưng với Anh là Anh mới lạ!.
Mà không lạ. Bởi
Người Thi sĩ như Anh.
Khi tác phẩm đã
thấm vào da thịt mỗi người Việt rồi thì Anh trẻ mãi không già.
Tôi tin 1000 năm
sau sẽ cũng có người gọi Anh bằng Anh.
Bởi Tác phẩm Anh
còn nóng hổi. Tựa hồ như Anh mới viết hôm qua. Sáng nay. Hay ngay cả bây giờ...
Tại sao thế trời?.
Câu trả lời không
khó.
Là vì Anh viết bằng
trái tim chơn tình, bằng chơn tâm và bằng cả máu da thịt Anh.
Giờ 100 năm qua rồi
trừ ai cố tình quên Anh. Còn chi ít cũng nhớ một đôi câu thơ Anh.
Thế đủ rồi cần gì
hơn!. Phải không Anh Hàn Mặc Tử.
Giờ có thể làm
tưởng niệm Anh thật to.
Giờ có thể ngợi ca
Anh thật kêu.
Giờ... giờ...
Anh có thích
không?.
Câu hỏi nầy khó trả
lời. Vì chỉ có Anh trả lời mới đúng phải không Anh!.
Thời Anh không có
internet.
Không có lăng – xê.
Không có...
Chỉ có mẫu giấy học
trò.
Mẫu giấy bất kỳ nào
đó... thế mà Thơ của Anh đến từng tâm hồn đồng điệu, đến với cả thiệt thà như
Thơ...
100 năm... rồi 1000
năm...
Nước Việt Nam còn. Thơ
Anh còn!.
Điều chắc chắn là
vậy.
Đúng là vậy.
Là vậy.
Vậy là...
Muôn năm!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét