Thứ Hai, 30 tháng 9, 2019

Truyện ngắn Hòa Văn: ĐỜI DẾ

Truyện ngắn Hòa Văn: Đời dế 

 




Con tôi đứa học lớp 4 đứa học lớp 8. Phải nói ngoài chuyện học hành chăm chỉ, học tốt, thuộc loại Giỏi, còn lại mọi chuyện đều sưa sớt, chính vì vậy bị mẹ la mắng miết. Tôi để ý mới biết  do chúng mê đá dế quá.


Có chừng năm đến bảy hội viên, nhỏ tuổi nhất là cu Hiến con trai út của tôi, cao niên là ông Tư Hân đã trên sáu hai tuổi. Có thể tóm tắc tiêu chí mục đích hội bằng câu nói ngắn gọn đầy ý nghĩa của Ba San – một cây nuôi dế, đá dế giỏi nhất trong hội: “Thư giãn – Vui vẻ”.

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2019

Nguyễn Đức Bạt Ngàn: TỰ PHÁC HỌA - VỀ VỚI VÔ CÙNG


NT NGUYỄN ĐỨC BẠT NGÀN
Được tin nhà thơ N Đ B N từ trần
RR xin chia buồn!

TỰ PHÁC HỌA

từ cuối tháng ba năm ngoái (2018)
tôi đã cùng bệnh tật đấu đá lẫn nhau
hiện tại tuy đang thủ huề
nhưng biết đâu
không chừng tôi sa cơ
sẽ hóa không

bất chợt hào hứng
nên tạm phác họa dăm chút đời mình
(cho mai sau nhìn lại)

về bản thân:
sinh ra từ một làng quê
mẫn cảm
vướng nợ chữ nghĩa
từ niên thiếu cho đến tận bây giờ
tâm tư phóng túng hồn nhiên
yêu tự do khai phá 
đời thơ hư ảo mông lung
đời thường tỉnh táo

về ứng xử:
bình đẳng
tôn trọng chúng sinh
không phân biệt lớn nhỏ sang hèn thông minh ngu dốt trí tuệ tài năng
bởi vì vận hành nhân giới cũng như cây lá
bộ phận nào cũng quan trọng
thiết yếu như nhau

về sáng tác:
thơ đến với tôi như ám chướng
viết vì không thể không viết

về thưởng ngoạn:
không có tác giả lớn cũng không có tác giả nhỏ
không có tác phẩm hay hoặc tác phẩm dở
tất cả đều được tôi học tập nâng niu
chiêm nghiệm để bồi bổ cho vốn “sống-viết” của mình

về bằng hữu:
đời thường có nhiều bạn thân
tri kỷ của đời thơ rất hiếm

về tình nhân:
cám ơn em hương sắc
hồng hào chất ngất

về đại gia đình:
thời thơ ấu ấm áp
trưởng thành thì xa cách cha mẹ anh em

về đời riêng:
làm chồng làm cha bất xứng
rất may là được cô vợ khoan hòa thực tế đại lượng tri kỷ chí tình

về tác phẩm:
hầu hết được lưu trữ tại Thư Viện Quốc Gia Canada (Library and Archives Canada)
đã đăng ký bản quyền (certificate of registration of copyright) tại Canadian Intellectual Property Office

di ngôn:
tri ân sự sống có tôi
dự phần
cám ơn sự chết đang thân ái chờ tôi
họp mặt
sống chết bình an
tôi vô cùng thênh thang

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Apri 13th, 2019
Edmonton Canada
---
GHI CHÚ: trang Face (NĐBN) này, từ nay sẽ do thân nhân của tôi  cập nhật cùng với những trang sau:
http://ndbn.blogspot.ca/
https://www.facebook.com/ngducbatngan/
https://www.facebook.com/blogNDBN/
Thái Hồ Lô

@@@@@

VỀ VỚI VÔ CÙNG


ánh mắt đó bây giờ xin trả lại
cho vàng son của dáng dấp thơ ngây
tôi buồn lắm trong tháng ngày hiện tại
ôi vì em nên thân xác đọa đày
*
chừ về đó em buồn không hở thỏ
có bao giờ đoái tưởng nhớ thương tôi
hay cũng lãng quên trong ngày tháng đó
ép tình mình vào ký ức xa xôi
*
nhớ làm sao cả khung trời hò hẹn
vàng chiều nao em đẹp dáng hoang đường
tình rụng xuống trôi theo dòng nước muộn
đi xa rồi còn ngoái lại rất thương
*
giờ kết tóc em bay theo làn gió
tôi cũng buồn nên trải cánh theo mây
tình sống lại như ngày xưa gắn bó
ôm nhau đùa trong nắng đổ hây hây
*
tình réo gọi như những lần em khóc
tình u buồn trong hờn dỗi tôi mưa
ngồi tưởng nhớ những lần em đã đến
ôi vòng tay siết chặt mấy cho vừa
*
tình hấp hối tôi là người ở lại
cất bây giờ làm tinh huyết mai sau
nhìn dáng em cúi đầu, tôi không nói
thôi hết rồi chiều xám đã buông mau


Nguyễn Đức Bạt Ngàn




Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2019

Truyện ngắn Hòa Văn: TRÂU HAY

Ảnh nguồn internet


CHẲNG cần tới tháng tám nắng mới nám trái bưởi, do biến đổi khí hậu, nửa tháng năm dương lịch mà thời tiết oi bức nắng như thiêu như đốt, cách đây mấy bữa trước có mưa rải rác xã Tây, xã Trung, còn ở xã Đông nầy không có hột mưa nào, cánh đồng từ sau gặt hái trơ gốc rạ, những đám ruộng cày bệ đất khô ải trắng bốc, vụ Hè thu tới không biết ra sao chứ vụ Đông xuân vừa rồi nhiều diện tích lúa, màu đang trổ gặp đợt mưa lạnh bất thường, ngô hạt không đầy cùi, đậu phụng nhiều trái vú heo, lúa ngơ bông lép hạt, năng suất giảm trên dưới ba mươi phần trăm, có thửa hư nặng hơn sản lượng thua hết một nửa so với cùng vụ năm ngoái.
Làm ruộng nói như bốn Nghiên “Cơm cũ đổi gạo mới” đầu vụ cày bừa, gieo cấy… lam lũ cuối vụ thu hoạch xong trả các khoản chi phí phân bón, thuốc men, công cán… chẳng còn bao nhiêu, được cái có lúa gạo trong nhà đỡ lo đói, nhà nào làm ruộng chay không dễ gì khá lên!.

Sáng nay bốn Nghiên đưa trâu ra đồng cày mở hàng, thông thường nếu không hạn trạm thuỷ lợi xóm Hạ bơm nước đổ bệ, cày dầm khoẻ hơn, nay cày ruộng khô, ban đầu trâu cày khí thế lắm, đến gần nửa buổi nắng quá trâu bắt đầu lơ, bốn Nghiên phải tâng lưỡi cày lên, cho cày ăn đất cạn nhẹ bớt, thế mà trâu vẫn ì ạch, bốn Nghiên tay vút roi, miệng quát tháo đủ điều trâu cũng chỉ cố kéo cày thêm mấy đường, rồi lại ngó nam ngó bắc.
 Hò trâu dừng lại, lấy điện thoại di động xem đồng hồ.
Bốn Nghiên nói với ba Ngơi đang lom khom xớt bờ ruộng kế bên:
“Hơn chín giờ rồi! hèn chi mình mệt lả, nghỉ uống nước, ba Ngơi!” 

                            

Dưới bóng râm vạt cây keo lá tràm, bốn Nghiên lót nón lá ngồi dựa lưng vào bờ đất, cùng hai ông bạn nhà nông trong xóm, người ngồi bó gối, người ngồi bệt trên cán cuốc, uống nước trà trò chuyện (nước đựng trong chai nhựa mỗi người mang theo). Trâu nằm sải chân, mắt lim dim. Chặp chặp có một chút gió nhưng gió mang theo hơi nóng hầm hập càng nóng thêm.
Con trâu của bốn Nghiên có dáng dấp chững chạc khoan thai lưng dài vai rộng, cặp chân trước thon, xoáy đẹp đóng ở bàn toạ, mỗi ngày cày ít nhất mẫu ruộng nước, hoặc hơn nửa mẫu đất thổ, vì thế nó có tên trâu hay.
Bốn Nghiên hỏi:
“Bảy Khi ơi, mi biết tại răng họ nói ngu như trâu không?”
 Bị hỏi bất thình lình bảy Khi ú ớ trả lời: “Nó ngu họ nói ngu chứ răng tê chi!” “Nói như mi tau hỏi cái đầu gối chắc hơn!”.
Bảy Khi lâu nay được dân làng biết đến là người có tiếng hay chữ dù không học trường lớp nào cao xa, làm chức sắc chi to lớn nhưng được cái chịu khó tự mày mò học hỏi sách vở, có trí nhớ dai, thông thạo nhiều chuyện, bị bốn Nghiên chọc nổi nóng bừng bừng.
Bảy Khi nói: “Không ngu sao được, trong lúc chó, gà, dê, ngỗng, … rồi hổ, báo, … cũng là con vật mà nó sướng ru, sinh ra là ăn chơi mút mùa, đói ăn, khát uống, còn con trâu suốt đời làm lụng vất vả không ngu mới lạ!”.
Ba Ngơi không chịu:
“Làm nhiều đâu phải là ngu! Ví như mình đây quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ngu à!”.
Bảy Khi tức anh ách, bữa nay đến ba Ngơi cũng cãi lại mình! bảy Khi gằn giọng:
“Theo chú mi tại răng ngu?”.
“Hà… hà… bảy Khi <botay.kom> rồi phải không? Bó tay nói bó tay để ba Ngơi tôi nói”.
Ba Ngơi cười tươi rói, gật gật cái đầu tỏ ra hớn hở lắm, bởi hồi tối Thy con gái Ba Ngơi dô mạng Internet đọc được câu trả lời như sau - Rất đơn giản bởi vì con người thông minh hơn trâu nên mới gọi nó ngu, chứ nếu một mai có một loài động vật nào đó thông minh hơn con người thì loài động vật đó sẽ bảo nhau là: "Ngu như người” – Đọc xong Thy hỏi họ nói vậy có đúng không ba? đúng hay không ba Ngơi chưa trả lời với con gái - nhưng bây giờ dựa vào thông tin mạng ba Ngơi trả lời bảy Khi một cách lưu loát, bảo bảy Khi không tức sao được!
Trâu hay nằm vểnh tai nghe, chẳng rõ có biết gì không mà loanh quanh  hết đứng lại nằm y như bụng đang bị đốt lửa rơm! bốn Nghiên quấn điếu thuốc lá to bằng ngón cẳng cái, thò tay vào túi áo lấy họp quẹt ga bật lửa mồi thuốc hít một hơi thật đã, rồi nói:
“Bữa nay tau nghe ba Ngơi nói được, ít nhất cũng có lý, có lẽ như rứa, chứ bảy Khi thì chỉ khoác lác thôi!”. Bảy Khi nãy giờ nuốt cơn giận bấm bụng cho qua, tính đứng dậy đi xớt bờ cuốc góc tiếp nào ngờ bốn Nghiên còn nói móc họng, bảy Khi chống cuốc lên tiếng:
“Không giỡn nghe! thứ trâu, bò mà kể dô! nói về các loài động vật trên rừng dưới biển ở đây ai rành bằng! không thể nói như ba Ngơi được”.
Bốn Nghiên xoe tròn mắt, vặn vẹo: “Không biết dựa cột nghe, không cà kê!” Đoạn đứng phứt dậy bỏ đi.
Bảy Khi xông vào túm lấy cổ áo bốn Nghiên hành hung. Trâu hay đứng bật dậy dùng cặp sừng nhọn hoắt xốc bảy Khi giống như người ta cất vó kéo cá mùa lũ lụt rồi vất xuống nghe cái bịch. Bất ngờ, bảy Khi bị đòn đau quá, mặt méo xẹo kêu gào náo động cả cánh đồng. Bốn đứa con bảy Khi đang độ trai tráng, nghe cha bị trâu hay húc, giận dữ kéo đến la ó đòi ăn thua đủ, thay vì coi thử ông cha có bị thương tích gì không, lại hè nhau dùng cuốc đánh trâu mà lạ trâu hay chẳng có phản ứng gì, đưa đầu chịu trận xong lăn đùng ra chết. Bảy Khi toá hoả bỏ chạy về nhà, may mà chỉ trầy sước sơ sơ ở thắt lưng.
Các con bảy Khi tuyên bố:
“Bao nhiêu tiền! đền!”
Rồi mổ thịt trâu chia nhau ăn.
Trâu hay chết nhà bốn Nghiên và bà con xóm Hạ tiếc lắm! Thoa, cô con gái út bốn Nghiên từ lúc có trâu hay tới nay thường ngày chăn dắt tắm rửa cho nó ăn uống nên không những tiếc mà còn khóc lóc mấy ngày liền.
Thoa nói:
“Trong hai con trâu nhà nuôi, trâu hay hiền lành hơn trâu mộng nhiều lắm!”

                   
                             ***

Từ xưa trâu là loài vật được coi là biểu tượng cát lợi, từ lâu con trâu là đầu cơ nghiệp của nhà nông. Theo bốn Nghiên con trâu đạo mạo tựa “người học vấn cao” cỡ “tiến sĩ giấy” xếp sau trâu mấy chục bậc! trâu khôn chứ không ngu như người ta tưởng, bằng chứng nó làm tốt nhiều việc con người bày biểu, nhớ hồi làm thịt con trâu ở tổ sản xuất xóm Hạ, biết sắp chết nước mắt nó đổ ràn rụa, quỳ hai chân trước xuống tỏ ý van xin người ta đừng giết nó!.
Có lẽ vì quá mến thương nên mấy đêm bốn Nghiên ngủ mơ thấy trâu hay về cho biết các loài động vật sau khi chết lúc qua sông Hắc Thuỷ tất cả đều phải ăn cháo lú nhằm quên mọi sự việc ở trần thế, kiếp trước trâu hay bất tuân, nhận bát cháo xong len lén đổ bỏ, rồi cũng giả khờ giả dại qua sông, nhưng làm sao qua mắt Diêm Vương được, nên bị đày làm trâu.
 Lần nầy trâu hay ăn cháo lú qua sông Hắc Thuỷ rồi.
H.V

Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2019

Truyện ngắn: Hòa Văn: MẸ CHỒNG TÔI



Chuyện vợ chồng. Có rất nhiều câu chuyện vợ chồng đã được viết và được kể... Tuy vậy với tôi lại e dè... không biết nên hay không nên?.

Bà mẹ chồng. Xin được gọi theo con đầu lòng của bà theo tục của làng. Bà Dinh. “Mẹ tôi hiền hậu và bao dung”. “Có thể nói rất hiền hậu và bao dung đằng khác.”. Ấy là ý kiến của bà con họ hàng và chòm xóm chứ không phải dâu con trong nhà mà tâng thêm đâu?.

Chính vì vậy mà trong rất nhiều truyện tôi viết hình bóng mẹ lâu lâu lại hiện ra rõ mồn một. Khi thì giống bản tính, khi thì giống nét đẹp không có chỗ nào chê của đôi mắt, lúc thì nụ cười. Nụ cười là khó tả nhất. Và trong truyện đang viết tôi cũng chỉ cố gắng viết được chừng nào hay chừng nấy mà thôi.

Đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy một chai nước lọc, tôi rót ra một ly gần đầy uống một hơi xong ngồi vào chiếc ghế salon ngả người ra đàng sau thư thái nghĩ ngợi...

Ngày đầu tiên theo anh Dinh về nhà chồng. Anh Dinh là chồng tôi.

Mẹ đón tôi ở cửa phòng tân hôn, việc đầu tiên mẹ trìu mến tặng cho tôi nụ cười... Nụ cười toại nguyện lắm!. Tôi suy từ mẹ đẻ của tôi mà đoán thế. Nụ cười rất tươi, rất đẹp. Đẹp nhất là nụ cười nở trên đôi môi phơn phớt đỏ thắm màu cánh sen. Hồi đó tôi nghĩ ai khéo chọn cho mẹ màu son đúng mode và sành điệu quá làm tôn thêm vẻ đẹp của đôi môi mẹ!. Về sau khi ở chung lâu ngày mới rõ môi mẹ ngày thường cũng vậy không cần son sơn gì!. Nụ cười như đoá hoa tươi tắn có sức lan toả hơi ấm tình yêu tới người được mẹ chia sẻ... Phải thật thà nói suốt tuần trăng mật “tại gia” tôi hưởng trọn vẹn hạnh phúc bởi chồng mang lại có khoảng bảy mươi phần trăm còn số phần trăm còn lại mẹ trao cho tôi.

Chắc các bạn không tin chứ gì?.

Đám cưới vào mùa Đông. Không biết ai là người đầu tiên khởi xướng mùa cưới là mùa Đông nhỉ?. Nó đúng trên một trăm phần trăm. Ai cố ý tổ chức trật mùa cưới. Như cưới vợ lấy chồng mùa Xuân, mùa Hạ chẳng hạn về sau sẽ cả đời nuối tiếc cho mà xem!.

Mùa Đông ở miền Trung sướng lắm, nó kéo dài... Mưa. Mưa. Những cơn mưa dài đăng đẵng... dài lê thê... khỏi phải nói ai cũng biết!.

Và mưa to lắm. Bởi vậy có câu “Mưa như cầm chĩnh đổ”. Cạnh mưa là gió. Gió bấc kèm theo mưa phùn, rồi tới rét nàng bân, rồi gió chướng kết hợp với lũ... Gì thì gì mùa đông cũng dành cho đôi trai thanh gái lịch những ngày nắng ấm để trai thành hôn gái vu quy.

Rồi không rõ tại sao cứ sau đám cưới thời tiết đột ngột thay đổi, tệ cũng mưa gió dồn dập, to hơn có bão, lũ!. Thành ra quen rồi chẳng có gì sợ sệt nữa!.

Anh Dinh thầy giáo một trường cấp Ba. Tôi cô giáo cấp Hai. Hồi trước đây công việc dạy học lúc đầu như một nhiệm vụ, về sau ngoài nhiệm vụ thầy cô thấy cần phải có quyền lợi nữa chứ!. Thế là một số đã bỏ nghề làm bất cứ việc gì để có thu nhập khá hơn. Dinh chuyển sang buôn bán hàng chuyến từ Trung vô Nam.

Ở thời buổi kinh tế “xôi đậu”. Chỉ có dăm bảy năm sau ngoài nhà cao cửa rộng Dinh còn tích cóp khá bộn tiền vàng và dĩ nhiên mối liên hệ làm ăn ngày càng mở rộng. Cô giáo cấp Hai theo chồng buôn buôn bán bán. Rồi hai vợ chồng lập công ty... Cái thời buổi công ty mọc như nấm ấy mà!. Kinh tế giàu có chừng nào cuộc sống gia đình “chật vật” chừng nấy!.

Chắc bạn không tin?. Chính tôi cũng không tin chứ đừng nói bạn. Thường nghe nói “Có tiền mua tiên cũng được”. Có thể trúng ở việc gì còn việc của vợ chồng tôi chẳng trúng chút nào.

*
Tình yêu là gì?. “Tình yêu như thứ mật ngọt được đun sôi, đun lâu quá sẽ khiến nó cháy và trở nên đắng ngắt.” Tôi đọc câu nầy trên một tờ báo viết giới thiệu một tác phẩm văn học của một tác giả...(*) viết về tình yêu. Quyển truyện hay dở thế nào chưa bàn riêng sự ví von tình như mật ngọt mà mật đun sôi, đun lâu quá sẽ... thì đúng. Vợ chồng tôi là như vậy.

Điều mẹ chồng tôi mong mỏi sớm có cháu để bà chăm ẵm, để bà cất tiếng ru à ơi ơi à...!. Trong mái nhà ấm êm. Mong muốn tưởng dễ dàng đối với tôi, cô con gái đẹp nết đẹp người, có công ăn việc làm thu nhập khấm khá.

Sau tháng... năm... lại thêm một lần phải thật thà thưa thiệt tôi ngây ngất trong men yêu thương tình chồng nghĩa vợ. Những... những nụ hôn cháy bỏng từng một thời mơ mộng đã là hiện thực. Những mơn trớn... điều mà ở tuổi đôi mươi mới chợt nghĩ ngợi... đã “đỏ mặt tía tai” chẳng thấm tháp gì so với những gì Dinh dành cho tôi... và tôi dành cho Dinh. Nếu nói con mèo có thân mình mềm chừng nào tôi cũng mềm chẳng thua kém... Trong vòng tay Dinh tất cả tôi trở thành con số không to... to... lắm!. Mà chỉ có như vậy thôi?. Tôi dằn vặt. Những vỉ thuốc ngừa thai “nghi binh” cho Dinh an lòng trước sự chậm trể đường con cái chỉ có tác dụng một đôi năm.

"Hôn nhân là gì? Đó chính là nơi bạn tạo nên hạnh phúc, là nơi luôn tràn ngập tình yêu. Nếu bạn tìm thấy hạnh phúc trong hôn nhân nghĩa là bạn đã đặt chân tới thiên đường. Trong hôn nhân quà tặng không chỉ còn là nụ hôn, sự tung hứng cho và nhận niềm hoan lạc... Hôn nhân phải đơm hoa thơm kết quả ngọt. Chất xúc tác đồng thời là chất keo kết dính mọi người lại với nhau thành mái ấm gia đình là đứa con. Nếu bạn không tìm thấy sự đồng cảm với nhau trong hôn nhân hoặc có đồng cảm mà không có con cái thì bạn sẽ mãi mãi không thể thoát ra khỏi sự nghi ngờ, bạn sẽ lại chìm ngập trong dằn vặt đau khổ và sẽ chẳng bao giờ bạn có thể tìm được hạnh phúc. Sự lãng mạn của tình yêu và sự nhạt nhòa khô cằn của hôn nhân hai thái cực đối lập.". (*)

Mẹ bảo:

“Các con có thiếu gì đâu?. Sao chẳng chịu...”

Rất hiểu ý mẹ mà mẹ làm sao hiểu con?. Những ánh mắt trìu mến hằng ngày mẹ dành cho con, ngày một giông giống như mũi kim nhọn châm thẳng vào trái tim con. Tôi liên tưởng dại dột như thế các bạn ạ!.

Một hôm mẹ vô thẳng trong phòng riêng của tôi ân cần nói:

“Hay con có điều gì trắc trở?”.

Nước mắt. Nước mắt của tôi tích luỹ bao nhiêu năm từ ngày về làm dâu mẹ tuôn trào hơn thác lũ... Mẹ hoảng hốt rồi sau đó bần thần ngồi im lặng. Mái tóc mẹ hình như chỉ trong chốc lát chuyển từ phơ phơ trắng thành trắng phau phau. Đôi môi mẹ đẹp như sơn son vậy mà giờ... Cả căn phòng tôi tối sẩm...

Dinh đi làm về. Lúc nào cũng vậy câu đầu tiên anh hỏi mẹ ở đâu? làm gì?. Bữa hôm nay sau câu hỏi và biết những điều anh ngờ ngợ tính dò hỏi... Tôi cảm nhận rõ ở trong Dinh nỗi đau hơn trời long đất lở!. Mà làm gì được bây giờ?. Tôi ôm mẹ khóc nức nở. Dinh vỗ vỗ vai tôi nói câu gì đó ngụ ý an ủi.

Tôi không bao giờ quên hình ảnh mẹ điềm đạm bày tỏ hết mọi ưu tư về khó khăn của tôi mỗi khi mẹ đứng trước tượng bà mụ. Tượng được thờ trang trọng trong ngôi chùa nổi tiếng ở Hội An xưa nay. Nhưng mọi cố gắng của mẹ và tôi như muối bỏ biển.

Ngày cứ qua đêm cứ lại. Vợ chồng tôi vẫn yêu thương nhau. Vẫn dành cho nhau tất thảy mọi điều tốt đẹp nhất và kỳ vọng...

*
Mẹ. Mẹ đã đi vào cõi vĩnh hằng trong nỗi niềm...

Tôi cực sốc khi mẹ mất. Với tôi mẹ không chỉ là chỗ dựa đơn giản của một nàng dâu nơi mẹ có cả bầu trời cao rộng tình yêu và biển cả của sự chia sẻ. Dinh là người chồng rất tốt nhưng có gì đảm bảo khi không còn có mẹ bên cạnh anh không bỏ rơi tôi để đến với người con gái khác có thiêng chức làm mẹ. Chuyện dễ hơn hút ốc!. Tôi lo lắng hoang mang...

Và chỉ sau đó một thời gian không lâu. Trái tim của tôi vỡ oà điều không tưởng...

Người ta thường nói nhiều lúc quá sốc, cơ thể người bị sốc có một sức đề kháng làm đổi mới hoàn toàn những khả năng không thể để thành có thể. Dinh lý lẽ như thế trong trường hợp của tôi.

Khi mà hương lửa của tình yêu ngỡ chỉ còn bụi tro tàn thì chính là lúc mầm mống sự sống lại nhen nhúm. Trong tôi đã có hai con tim đang cùng đập.

Tự truyện nầy xin gởi đến người tôi tôn kính: Mẹ chồng!.

Những đứa con trai con gái của tôi và Dinh bây giờ nên bề gia thất chắc càng kính yêu bà nội hơn khi biết chuyện./.

(*): Tiểu thuyết tình yêu Khi em khóc, trái tim anh nhói đau! của tác giả Văn Hân Nguyệt.

Hòa Văn

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2019

Hòa Văn: Lá chuối sứ



Ngày xưa lá chuối sứ chỉ xử dụng mỗi năm nhiều nhất vào ngày mồng 5 ngày tết Nguyên đán mà nhà nào ở quê cũng có dăm ba bụi chuối này nên đa phần nhà ai nấy dùng có khi cho nhà trong xóm cùng dùng để gói bánh tét, bánh rò, bánh chưng, nem chả, bánh ú tro... 

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2019

Truyện ngắn HÒA VĂN: Con ếch




Buổi tối ở nông thôn yên ả, trăng non treo lơ lửng trên trời cao, ba cha con tôi đang quây quần trên nền giữa nhà. Bỗng chú ếch mập u ú từ ngoài vườn nhảy phóc vào, rồi hình như bị ánh sáng đèn điện làm chói nên đôi mắt nhắm ghiền lại, nằm co ro. Hai và Hải hai đứa con tôi mừng rỡ:
- Ếch… ếch… Ba ơi!

Thứ Tư, 11 tháng 9, 2019

NGUYỄN HỮU HỒNG MINH: KHẢM DẤU TÍCH GIỮA MÙA XUÂN


Như thế, theo cách hiểu của tôi mùa xuân là mùa số một trong năm cũng là mùa khởi đầu của vòng quay xuân hạ thu đông.
1. Bạn đã từng có nhiều cái Tết trong đời nhưng vẫn luôn nhớ những cảm giác gọi là Tết nhất! Tôi nhớ hình như tiếng Việt vẫn gọi Tết nhất. Tùy theo vùng miền mà chữ nhất hay trại thành chữ nhứt! “Mới thôi mà Tết nhất tới rồi!”. Và câu ca “Ai xui Tết nhứt lôi thôi / Năm cùng tháng tận lòng tôi thêm buồn…”.

Truyện ngắn Hòa Văn: Tiếng chim


MY MY biết viết nhật ký từ năm đầu bậc Trung học cơ sở. Hồi ấy không ai biểu cũng chẳng có ai hướng dẫn gì. Thế mà tự nhiên sau mấy buổi đến trường lớp mới, gặp gỡ các thầy cô giáo mới và dĩ nhiên cặp thêm được hai bạn cùng lớp mới toanh thêm vào ba bạn cùng lớp 5 năm ngoái nay ngồi chung lớp 6/1. My My nảy ý định viết ghi lại những điều nghe thấy thường ngày...
Nghĩ là thế nhưng mãi đến một buổi chiều đi học về nhà, My My hình như cảm giác thấy trong "người" lớn lớn... lên gì gì... ấy! Rồi ngồi vào bàn ở góc học tập hí hoáy viết, ban đầu viết những suy nghĩ nào là thầy Khanh, cô Tuý dễ mến, giảng bài hay..., nào là bạn Tum, bạn Quy chỉ sau ba tháng nghĩ hè phát tướng trông thấy, giọng nói của cả hai rè rè, còn điệu bộ đi đứng ra vẻ người lớn... thế thôi!. Dần dà quyển sổ nhật ký của My My tràn đầy kỷ niệm. Kỷ niệm một thời nhỏ không ra nhỏ, lớn không phải lớn ấy mà!.
12/11/..... Cô bé Hà Phương trông bắt mắt thiệt, mới mưa lất phất có mấy hạt chứ đã vào mùa đông đâu mà diện chiếc áo lạnh màu gi trông đẹp ơi là đẹp!.
...
14/11/... Là bạn với mình từ bé xíu hạt tiêu đến chừ chứ ít ỏi đâu, nên cái "con người" ấy cái gì mình không tường tận. Ôi thôi! Khóc nhè một cây! Hỡ một điều gì chưa hiểu, hơi ấm ức một chút, khóc nhè!. Bạn nào chưa kịp trả cây bút! Khóc nhè!. Riết một hồi ngồi cùng bàn bên cạnh Hà Phương, My My bị lây cái tính nhõng nhẽo của Hà Phương lúc nào không hay.  Chỉ có điều trong cặp bài trùng My – Phương, mỗi "quý cô nương" có cách khóc nhè khác nhau rất xa cả chục cây số!. Đó là nhận xét của bạn Quy và bạn Tum.
...
Tên đầy đủ của Tum là Nguyễn Kon Tum, nghe kể "cậu" sinh ra trên miền đất Tây Nguyên đầy nắng, gió và đất đỏ badan, vào thời điểm năm một ngàn chín trăm chín tám, ba mẹ lên trên ấy trồng cà phê cho ông cậu ruột. Về sau ba mẹ của "cậu" làm ăn khá giả, có vườn tược nhà cửa đàng hoàng và có cả mấy chục hecta đất trồng cây cà phê đang thời kỳ thu hoạch, nhưng bà nội thì nhất quyết không chịu bỏ quê xứ bốn bề sông nước Gò Nổi nầy, để lên trên đó, do vậy "cậu" được ba má đưa về đây ở cho có bà có cháu, nhất là khi bà đau lúc bà ốm có người chăm nom!. Tum có cá tính mạnh, thích gì làm cho bằng được, nhưng không nghịch ngợm bao giờ, đây là điều My My và cả nhóm bạn thích nhất. Với bạn bè nhất là với cánh con gái, Tum nhát lắm! cứ lí nhí không nói được gì, mỗi khi gặp gỡ bất kỳ trong lớp học hay ở nhà, được cái tham gia chơi nhiệt tình tất cả những trò chơi mà nhóm con trai và con gái bày ra như ăn ô quan, nhảy cò cò, bịt mắt bắt dê, bỏ khăn, trốn tìm, u u... và cả đánh nẻ cũng xịn lắm!. Đặc biệt Tum rất thích cái vụ bắt và nuôi chim cu gáy.
                                                                                   "         
Ở hiên nhà, Tum treo lủng lẳng trên chục cái lồng to nhỏ khác nhau, đây là những "ngôi nhà" mới của chim, Tum giỏi sơ tuyển và tập huấn các nhóc chim cu gáy từ ra ràng đến biết gáy sành. Nếu tính từ ngày Tum quay trở lại quê trong hai năm nay chí ít cũng đã có hàng trăm nhóc chim được Tum bắt, nuôi, nhiều con chim hay được bán cho giới buôn bán chim cảnh chuyên nghiệp. Riêng chú chim gáy có cái tên đặc biệt “E.Y. của tôi” là Tum không bán cho ai, dù chú chim ấy có lần một ông cụ thích nuôi chim cảnh ở Sài Gòn về trả giá trên 5 triệu đồng, thế mà Tum lắc đầu lia lịa: “Không bao giờ bán! Không bao giờ bán!”. Hôm ấy My My có tại nhà Tum, chứng kiến mọi việc!.
Khi ông Sài Gòn đi rồi, My My ngồi co gối ngấp nghé nhìn chú chim “E.Y. của tôi” đang tung tăng nhảy nhót và gù gù liên hồi. Chú chim như tỏ ý thích cô bé có cái răng khểnh!. Tum nói với My My: “Hay là Tum tặng chú chim nầy cho My My nghe!”. Bất ngờ My My không nói gì. Tum tiếp: “Mần thinh là đồng ý đó nghen!”.
Và Tum vồn vã kể lai lịch chú chim “E.Y. của tôi”.
Chú chim nầy sinh ra lớn lên ở vùng đất Tây Nguyên, có tiếng khi gáy biết cách luyến láy nhiều giọng lên cao, xuống thấp, được ba mình cưng lắm. Hôm về quê ở với nội, lúc ba nắm lấy tay Tum dặn dò rất nhiều điều, mắt của ba ngân ngấn nước mắt. Ba bảo: “Về ngoài chắc con buồn lắm!” Rồi ba quay vào nhà xách chiếc lồng chim có con chim cu gáy hay nhất đem trao Tum và nói: “Con mang về, chú chim nầy sẽ là "bạn" giúp con ngơi bớt nhớ ba mẹ và các em trong những ngày đầu tiên ở quê!”. Tum lúc ấy nước mắt cũng ràn rụa, chỉ biết ậm ừ dạ dạ rồi đón nhận lồng chim của ba một cách lặng lẽ!. Sau khi về tới quê Tum đặt lại cho nó tên mới là “E.Y. của tôi”.
Và đúng y như ba đoán trước, nếu không có chú chim chắc Tum buồn lắm!.
Buổi tối ở quê yên tĩnh quá. Bà nội ăn cơm uống nước xong đi ngủ liền, bà nói: “Quen rồi, hễ không nằm chợp mắt một chút ở lúc chạng vạng, dễ sẽ không ngủ luôn đến sáng.”. Có lần Tum đã nghe ba nói rồi nên khi học bài, hay làm chuyện gì cũng nhẹ nhàng cố gắng không ảnh hưởng đến nội. Những lúc như vậy chú chim “E.Y. của tôi” là “người bạn” thân thiết giúp Tum đỡ nhớ thằng cu Tỉn - đứa em trai út của Tum học lớp hai – và cũng bớt nhớ thằng Chương bạn thân cùng học một lớp với Tum hồi ở Kon Tum ấy.
Đó là cách đây hơn ba tháng, còn bây giờ Tum đã có nhiều bạn bè cùng trang lứa ở xóm và bạn học trên trường, lớp rồi. Mà nhất là cô bé My My, nhà chỉ cách nhà Tum năm phút đi bộ.
My My không biết làm gì trước cử chỉ ân cần của Tum, bằng tìm cách hoãn binh: “Cảm ơn Tum!. Mình sẽ nhận nếu ba mẹ mình cho phép.”
Tum gật gật đầu và nói: “My My biết không, ba mình là “cây” chơi chim gáy ở Kon Tum đó!. Ông biết tất tật mọi sở đoản sở trường loại chim nầy, vì thế có thể phân biệt con nào hay con nào dở...
Ba chỉ cho Tum cụ thể nhiều kiểu nhiều giọng gáy khác nhau của chim - trong giới chim cảnh gọi là bô - tiếng gáy tuỳ lúc sáng sớm, buổi trưa hoặc chiều. Liều trơn: cúc cu cu. Liều bổ một: cúc cu cu, cu. Liều bổ hai: cúc cu cu, cu cu. Liều bổ ba: cúc cu cu, cu cu cu. Con trống và con mái đều gáy được như vậy. Tum nói tiếp: “Ba Tum quí nhất là con gáy liều bổ ba: cúc cú cu, cu cu cu”. Ông gọi nó là con chim mồi "kim bất hoán", ý nói ai có đem vàng đổi nó, chủ nhân cũng không muốn đổi. Phần nhiều chim gáy bốn tiếng (bổ tứ), gọi là gáy tiếng đủ, còn những con gáy năm tiếng là gáy tiếng thừa. My My ngẩn tò te ngồi nghe Tum thao thao bất tuyệt bao nhiêu chuyện chung quanh thú nuôi chim cu gáy, không nói ra nhưng lòng cảm phục Tum lắm!.

Bên ngoài trời bắt đầu mưa nặng hạt, cơn mưa giữa mùa đông làm tăng thêm cái lành lạnh của đêm Noel giống y chang thuở còn học lớp 12, My My cùng Tum đi dạo phố cổ Hội An, bữa ấy Tum chững chạc thiệt, hai đứa bách bộ hòa vào dòng người đi Noel đông ơi là đông! Tới gần nhà thờ người chật như nem!. Nói thật đến bây giờ My My cũng không biết lý do tại sao “Ừ cái rẹt” để đi như vậy. Trong lòng My My trống rổng, có vấn vương chút xíu nào “yêu” Tum đâu. Nếu mà như bây giờ chắc My My đời nào dám!. Cũng lạ lúc không có tình ý gì lại gần gũi... còn nay... My My bước vào phòng tìm quyển sổ nhật ký.
Đọc những trang nhật ký viết về Tum, My My còn nghe vang vang đâu đây tiếng gáy, giọng gụ của loài chim một thời gần gụi thương mến. My My xúc động ôm quyển nhật ký vào ngực!. Không biết lúc nầy du học ở Canada, Tum có nhớ gì không nhỉ!. My My thì không quên chú chim “E.Y.của tôi” Tum cho ngày xưa, nay là nick – neam “e.y.cuatoi” của My My trên mạng.
Bây giờ đang ngồi ở giảng đường đại học sư phạm, lại học khoa Sinh, nên những yêu thích về chim muông, cây, hoa, lá, của Tum luôn hiển hiện trong My My thường ngày.
Nay mai đứng trên bục giảng, cô giáo My My sẽ cố gắng truyền đạt cho các em học sinh thật nhiều tình yêu..., thật nhiều kiến thức... về môi trường sống của con người để các em tham gia bảo vệ tốt nhất.
Gấp quyển sổ nhật ký lại. Lòng My My rộn rã bao niềm vui. 
Tái bút cho truyện ngắn Tiếng chim "e.y.cuatoi":
My My! Anh đọc được tình yêu của em đúng vào thời điểm sắp đến mùa Noel năm nay, lòng của anh muốn hát lên bao khúc ca "em yêu của tôi" ("e.y.cuatoi") ơi!. Nhớ nhớ quá chừng những ngày ở quê (hương). Bây giờ anh ước gì... ông già Noel cho phép đằng vân anh bay cái vụt về ... bên em một chặp, không làm gì, chỉ ngồi lặng lẽ ngắm nhìn đôi mắt em, chiếc răng khểnh của em, rồi anh bay qua trở lại... Canada ngay, cũng vui lắm!.
À! Bên mình mưa lạnh phải không em? Em biết không mùa đông Canada kéo dài từ tháng mười hai đến tháng hai, nhiệt độ phần lớn các miền thường thấp hơn 0 độ cả ngày và đêm. Có khi có tuyết rơi nữa đấy!. Cái lạnh ở mình một ở đây gấp nhiều lần, nhất là ở vùng phía bắc lạnh lắm! Nơi anh đang ở Montral giờ nầy 9 độ.
Tối 24 lúc 22 giờ (VN) sau khi em đi Noel với bạn về, nhớ hát qua điện thoại bài em hay hát đó. Bài hát có câu gì ... à! "Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời..." được không?.
 Anh Nguyễn Kon Tum.
                                                                                                                                H.V

Truyện cực ngắn Hòa Văn: Từ Tâm


 1
Tới chừ làng Cẩm Đồng còn nhớ chuyện:
Hồi năm 1975 khi chiến tranh vừa kết thúc ai ai cũng thi nhau khai hoang vỡ hoá để có đất sản xuất. Cả biền bãi mé sông Thu Bồn ở đây mới có lưng nửa tháng đã sạch cỏ tranh; lau bói. Thế mà trong thửa đất hơn hai sào của ông Liêu lại có một chòm lau bói đứng chơ vơ...
Ông An cuốc đất kế bên hỏi:
 “Chứ ông để mần chi?”.
Vuốt những giọt mồ hôi trên tráng xong ông Liêu nói:
“Bên trong nớ có một tổ chim!”.
 Một thời gian sau từ nơi chòm lau bói có ba chú chim non chập chững tập chuyền!./.
H.V

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2019

Võ sư TRẦN VĂN KIM




Võ sư Trần Văn Kim và các con ông

Nhớ lại lần nói chuyện với võ sư Trần Văn Kim (con trai út của võ sư Trần Khương (1880 – 1968) tục danh là thầy Tư Phụng, chưởng môn nhân sáng lập võ phái Tứ Phụng – một võ phái nổi tiếng có nguồn gốc từ Gò Nổi, và là điểm xuất phát của hầu hết các môn phái võ ta sau này ở Quảng Nam – Đà Nẵng).