Thứ Năm, 24 tháng 5, 2018

Hòa Văn: CÁI ROI DÂU... 12 truyện cực ngắn


1. CÁI ROI DÂU 
NGƯỜI XỨ QUẢNG TRUYỀN TỤNG MỘT CHUYỆN.
RẰNG XƯA ĐẠI QUAN HỌ HOÀNG CẢ ĐỜI HẾT LÒNG VÌ NƯỚC VÌ DÂN, KHI TỔ QUỐC AN VUI THÌ LIÊM CHÍNH, NGUY NAN THÌ HY SINH ĐỂ LẠI   TIẾNG THƠM MUÔN THUỞ.
   Sinh thời Người mẹ của tổng đốc Hoàng Diệu một mực thương yêu chồng con, sớm hôm tần tảo hái dâu nuôi tằm, làm ruộng ngay tại quê nhà.
  Vốn chất phát nhân hậu bà từng căn dặn con cái lúc nhỏ lo học hành, lớn lên có làm gì cũng phải giữ đạo nhà phép nước, sống giản dị. Khi nhậm chức quan bà căn dặn phải liêm khiết, làm điều ích nước lợi dân. Đó mới là hiếu là thảo với mẹ với cha.
   Một hôm tổng đốc họ Hoàng gởi về kính tặng mẹ một tấm áo bằng lụa để tỏ lòng hiếu thảo.
Cầm áo vải óng mượt đẹp chưa từng thấy dù đây là sản phẩm có một phần công sức của người nông dân dãi dầu mưa nắng như bà góp phần làm ra nó, bà trầm ngâm suy nghĩ rồi lụi bụi xách dao bầu ra biền chặt một cây roi dâu cuộn tròn lại gói chung với áo lụa nhờ người mang đến đem trở về trả lại cho con.
   Đại quan họ Hoàng nhận lại tấm áo trong đó có cái roi dâu hiểu ngay lời của mẹ gởi gắm...
 
(*): Người mẹ Gò Nổi - Điện Bàn, Quảng Nam thân mẫu của tổng đốc Hà Nội Hoàng Diệu.

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2018

Truyện ngắn HÒA VĂN: BẠN



Non nước thái bình nghe bao niềm hy vọng thịnh trị đó là ở phía ấy còn cũng giống bao nạn can qua người như Tâm bị văng ra...
Tâm sửa sửa cái chóa đèn của chiếc Honda 67 loại xe một thời xịn bởi bộ dạng y con ngựa nhà trời có ghi đông cao nghệu chứ không lè tè sát bình xăng như các xe khác. Hồi hôm trên đường về nhà tự nhiên bóng đèn phụt tắt đụng đoạn không có đèn đường nên Tâm loạn quạn suýt ngã. Cũng tại lúc chiều rảnh khách tổ thồ chén mấy ly bia hơi không say lắm nhưng bảo tỉnh thì không phải.
Sáng nay vợ Tâm nhắc nhở:
"Anh liệu mà chè chén niêu cơm ở con ngựa anh đang cưỡi!"
"Biết rồi em anh biết mà!"
"Thằng Ti xin tiền nộp học thêm, thằng Ti anh mới xin nộp kế hoạch gì ở khoa..."
"Em tính mượn đỡ bà nội chiều anh trả!"
Bà nội Ti anh bán thuốc lá ở chợ... May mà trời nuôi bà đã trên tám mấy rồi còn sức bươn chải góp một tay cùng vợ chồng Tâm chứ không... Tâm nghĩ nghĩ trong dạ bỏ bụng mừng.