Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2020

Thơ Hoàng Lộc: GỞI BẠN VÀ EM


bè bạn hỡi đừng bỏ ta đi nữa
tuổi càng cao hiu quạnh quá chừng chừng những bạn học bạn văn bạn lính
nhớ từng thằng con mắt cứ rưng rưng

em cũng thế đừng bỏ ta vất vưởng
xứ người ta cũng lắm bến sông buồn
nửa vầng trăng đã nép mình sau núi
nửa vầng còn, soi được bóng em không?

ta cứ phải chiều chiều ngồi nhớ bạn
rượu còn đầy, không uống, chịu môi khô
vẫn gắng sức nấng nuôi tình trễ muộn
viết câu thơ quá lắm những mơ hồ

bè bạn hỡi chờ đi chung một lượt
đừng hao thêm nữa đó, ráng vì nhau
em cũng ráng vì ta thêm ít bữa
cùng che cơn gió lạnh thổi bên cầu.

16-2-2020
 HOÀNG LỘC

Truyện ngắn Hòa Văn: NỖI NHỚ




Mẹ nói những chuyện về đứa con trai của mẹ là có thật. Tôi lặng lẽ ghi chép tất cả không có một lời bình luận hoặc thêm thắt nào.
Ngày 17 tháng 02 năm 1979(1)
Mẹ kính yêu!
Con đã đặt chân lên mảnh đất...  – Mảnh đất mà lúc nầy theo như chỉ huy bảo là của “địch” mẹ ạ!.
Đồi núi nhấp nhô, bình yên, đầy hoa sim tím... Phía bên kia dãy núi có nhiều ngôi nhà, trong đó chắc chắn có trẻ thơ và người già. Giờ G sẽ phát lệnh tiến công, C của con đánh mũi trực diện. Qua điều nghiên của các trinh sát phía ấy không có đồn bót cũng chẳng có binh sĩ chỉ có đâu mười dân quân trang bị rất sơ sài thế mà con là quân chủ lực nên mẹ đừng lo gì!.

...
Con của mẹ
Lý...