Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2019

Truyện ngắn HÒA VĂN: Con ếch




Buổi tối ở nông thôn yên ả, trăng non treo lơ lửng trên trời cao, ba cha con tôi đang quây quần trên nền giữa nhà. Bỗng chú ếch mập u ú từ ngoài vườn nhảy phóc vào, rồi hình như bị ánh sáng đèn điện làm chói nên đôi mắt nhắm ghiền lại, nằm co ro. Hai và Hải hai đứa con tôi mừng rỡ:
- Ếch… ếch… Ba ơi!

Chỉ cần một cái nắm tay nhẹ nhàng chú ếch nằm gọn trong tay tôi, tôi nói:
- Ngon lắm, ngon lắm! ếch nầy mà thêm một nắm đậu đen, nửa lon gạo chắc sẽ có nồi cháo ếch tuyệt vời!
Hai vùng dậy chạy ra sân nói với mẹ nó:
- Ba làm ếch nấu cháo mẹ ơi! - Rồi chạy lăng xăng thoả thích.
Tôi yên lặng nhìn chú ếch càng nhìn càng thấy thương nó quá, hay là…
- Đi, đi làm thịt ếch đi ba - Cu Hải giục tôi.
- Lại đây các con - Tôi nói.
- Ếch là món ăn rất ngon, “ếch tháng ba, gà tháng mười” con ạ!, nồi cháo ếch đậu đen, nếp, gạo thêm ít tiêu, ít lá ngò, lá nắn gia vị vào nồi cháo càng thơm phứt, riêng thịt ếch rất ngon - nói sao cho con hiểu hè… À ngon hơn thịt gà con ạ!…
Cả hai đứa con tôi yên lặng ngồi nghe, miệng mấp máy ra vẻ thèm thuồng, cứ tưởng tượng  nếu như ngay bây giờ mà có thịt và cháo ếch ăn thì tuyệt biết chừng nào! Cu Hải nói:
- Ngon, ngon quá, ba mới kể mà con đã thấy ngon rồi…
Tôi đề nghị, hay là mình thả chú ếch nầy ra, coi như mình đã ăn cháo  xong, để xem thử ếch mừng vui đến mức nào khi được thoát cái chết trong gang tấc… Cả hai Hai và Hải sau một thoáng chần chừ, cùng nói lí nhí:
- Dạ.
Đánh một cái  phóc chú ếch thoát khỏi tay tôi ra tận giữa sân, hai chân sau rắn chắc mập lẳn, hai chân trước thấp bé hơn nhưng cũng không kém gân guốt, cả thân nó lóng lánh vàng, xanh vằn vằn đúng màu da ếch. Đôi mắt ếch mở to sáng rực, quay lại nhìn ba cha con tôi, rồi đầu gật gật…
- Nó cảm ơn mình đó ba! - Cu Hải nói.
Thoắt một cái phóc nữa, chú ếch nhảy vào hàng rào chè tàu…
Câu chuyện không có gì nếu đến đây chấm hết.
Chiều hôm qua trên đường ra thăm ruộng, chuẩn bị làm vụ lúa Đông Xuân, bất chợt tôi nhớ lại ba con ếch mà cậu Tấn của tôi - lúc ấy còn thanh niên - một trong những người soi ếch giỏi. Ở làng Đông Bàn quê tôi, cứ đến mùa đổ bệ làm ruộng, ít nhiều cũng có người đi soi ếch, bắt nhái, hai con vật nầy hễ đến mùa thì kêu ầm ỉ, chạng vạng sẩm tối đến khuya người đi soi dùng đèn gió lội dọc bờ vùng bờ thửa, nghe tiếng ếch nhái kêu lần tới bắt, đến khi khẳm giỏ thì về. Cái thì ăn cái thì bán…

Có lần sáng sớm cậu Tấn sang nhà chơi, vì hay tin ba tôi mới từ Hội An về, tiện thể mang theo cho ba con ếch to đùng. Tôi và em gái tôi mừng vô kể, bởi rất nhiều lần đã từng được cậu cho ăn cháo ếch tại nhà ngoại, hoặc ăn cháo ếch tại nhà do mẹ nấu cũng từ ếch của cậu bắt được. Cậu tôi nói:
- Anh làm thịt nấu cháo cho mấy nhỏ ăn! Ếch to nhất em mới bắt đêm qua đó!
Ba tôi đưa xâu ếch lên trước mặt vui vẻ nhận lời, và hỏi:
- Cậu chỉ cách làm thịt.
Cậu tôi nói rất dễ, chỉ cần chặt đầu ếch  tụt da, làm ruột là xong, cậu quay qua tôi nói:
- Anh hỏi thằng Hai nó rành lắm!
Lúc ấy hai anh em tôi cùng bằng tuổi hai đứa con tôi bây giờ, tôi mới học lớp năm, em gái học lớp hai.
Tôi chắc mẩm trưa sẽ được ăn bữa cháo ếch ngon đã thèm, nào ngờ, gần trưa ba tôi- Con ạ! Theo ba mình thả ba chú ếch nầy ra.
Sau đó ba nói cho tôi hiểu lý do tại sao, “chỉ vì tội nó quá!”
Cả ba chú ếch kia sống mãi trong lòng tôi.
Hôm thả chú ếch tôi không hề mảy may nhớ câu chuyện ba tôi thả ba con ếch của cậu Tấn cho năm nào, nhưng không biết sao tôi lại làm giống ba tôi.
Chú ếch chắc cũng sống mãi trong lòng các con tôi.
                              H.V

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét