(Cá Koi _ Triết Trần) |
nhiều lúc tưởng chẳng còn ai là bạn
loay hoay đành phải gọi chính tên mình
ừ thì sống ai mà chẳng khổ
kẻ khổ tiền
người khổ chuyện công danh
loay hoay đành phải gọi chính tên mình
ừ thì sống ai mà chẳng khổ
kẻ khổ tiền
người khổ chuyện công danh
mày có nhớ cái thằng hay ghẹo gái ...
lấy cô bé tao yêu
giờ nằm lạnh lẽo trên đồi
thương vợ nó mà tao không dám tới
sợ bạn mình sau cái chết vẫn còn đau
đời vậy đó !
dài bao nhiêu cũng ngắn
có thương nhau đôi lúc phải lạnh lòng
biết bạn khổ mà không đành giúp
vì mẹ tao còn khổ gấp trăm lần
ừ vậy đó !
nhiều khi như người cụt
dù hai tay vẫn quần quật với thường ngày
bạn bè vắng nhau cơn hoạn nạn
vì tối về còn phải bế con
vì phải sống như thằng chết nhát
vì phải hèn để tròn bổn phận làm cha
tao vẫn nhớ cái thằng nhiều khát vọng
mớ ước mơ dễ phủ được thế thời
giờ phụ vợ bưng nỗi buồn trong góc bếp
thương nó cái nhìn vẫn khao khát như xưa
đám bạn mình cũng có đứa làm quan
cũng xông xênh
cũng người đởi nể sợ
vậy mà vẫn thấy thương đời nó
bà Sáu, chú Tư ngày nào cũng chửi
đồ đẽo lương tâm để vừa với chỗ ngồi
rồi có đứa anh hùng nộp thuế
bỗng hóa tội đồ khi lỡ chuyến kinh doanh
chết giữa chiến chinh có sử xanh làm bia mộ
chết giữa thương trường tù ngục ghi danh
*
nhiều lúc tưởng chẳng còn nhau là bạn
tao với mày chỉ là bữa cà phê
vài ly rượu dốc nỗi buồn cho cạn
không sao đâu!
mày hãy làm bạn với chính mày
tao cũng thế
còn chính tao là bạn
hiểu cho nhau điều này
để còn là bạn của nhau
miên di - khuya 5/11/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét