Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

CHÙM THƠ NGUYỄN ĐỨC DŨNG: BỜ SÔNG CỔ TÍCH



Bờ sông cổ tích                                     
 “Tặng Nguyễn Tư Phú Đông”         

Thời theo bạn ra đồng ham chơi trận giả         
trâu gặm lúa người          
cha đánh trốn cây rơm          
bụng đói cồn cào          
ước sắn lùi đỡ dạ          
đến bây giờ gặp khói tưởng còn… thơm!
          
Trưa dang nắng tối nằm nồng khét nắng          
trời hanh hao tóc trẻ lẫn rơm vàng          
chưn đất đầu trần phơi mùa khô  hạn          
phù sa Thu Bồn hai buổi lặm thân            
Thương cái thuở quần đùi áo bính          
năm bảy thằng xóm dưới ngõ trên           
biết mấy bận u đầu mẻ trán           
những trò vui dại dột quanh làng           
Nhớ quá thể buổi ưng làm người lớn          
trai gái gần nhà sử dại cấp  đôi nhau          
đêm trăng đẹp cũng hẹn hò chộn rộn          
gió hứng bờ sông chừ bỏ  dạt phương nào…?          
Chớp con mắt đã ngồi bên ni dốc           
ngó về xa, ngờ nghệch          
cứ se lòng!         
con nít nhà quê          
xưa,         
dễ cười dễ khóc          
sống mũi cay xè rồi          
tuổi tác nó… dông dông !                                            

Tam Kỳ giữa giêng 2002 
                                             N.Đ.D



                             Hát trên cánh đồng
                                       “ Khi ta ở chỉ là nơi đất ở                          

                “ khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn …                                                      

                             CLV 


Cứ cày xới lên đi những đường cày nông choèn càng sâu càng bạc màu của cát 

cứ cày xới lên đi những đường cày trên trán mấy đời tủi cực

ta lầm lỳ cúi xuống giấc mơ xanh . 

Cứ kệ đời cày xới những toan tính thiệt hơn 

vãi vào nhau những gánh phân buồn .

gặp lúc nghịch trời đêm khua mắc cửi 

dệt ngày ấm áo no cơm. 

Từng thế hệ mẹ cha cặm cụi với đồng

lưng áo mồ hôi vẽ bản  đồ mộng mị

sấp ngửa nẻo bờ ngoằn ngoèo chắp vá,

chông chênh manh mún phận người… 

Xin dõng dạc lên nào thất bát ta ơi!

này quanh co bậc thang này đường cày úp mặt.

Mẹ đẻ rớt ta vào văn minh lúa nước ,

nên khó nghèo vẫn thương đất không   nguôi.                                               


Duy Trung 11-12-2004 
                                                       N.Đ.D
 



  Thanh Minh

       
Em cứ về Phú Đông với anh       
vườn cũ không còn nhưng còn gốc gác       
hàng xóm ngồi vui xen nhiều mẩu chuyện,      
rằng cha xưa nghèo khó… nhứt làng.       
Sông quê mình con nước chảy cong cong       
buổi thơ bé tắm truồng…      
trên xác tàu giặc đắm.      
Trèo bờ lở nhảy ùm vào trời mây lồng lộng       
ngóng bên bồi,      
hứng tiếng gọi đò qua…       
Chẳng còn mấy ai thân thích ruột rà  …      
ngoài ký ức về một thời ngố  đân , ngố điếc       
sao quê kiểng thiêng liêng quay quắt,      
hay gia tiên thấy tội… sử anh về!?        
Tiêu phí một đời rồi tưởng vọng trời quê       
ngày chừng cạn mới so kè phổ  huý.      
Anh đi tìm họ anh giữa hàng hàng bia mộ,      
nén hương này , chưa biết… thắp vào đâu ?       
Phú Đông ơi! thủng thẳng hẵng chiều       
nắng hắt bờ xanh gió nhoè  mắt đỏ.      
Em cố vững vàng cho vai anh tựa,      
cỏ tháng ba mà… xốn thấu tâm linh!                                                             

 Điện Bàn 2004 
                                                          N.Đ.D



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét