PHƯƠNG
con trai của Đê học xong trung học phổ thông đi Sài Gòn học nghề. Bốn năm sau
không những ổn định công ăn việc làm mà còn thực hiện tốt lời Đê dặn “Con làm
răng làm phải có vợ con càng sớm càng tốt chứ lêu lổng một thân một mình ở chốn
đô thị làm được đồng nào nướng đồng nấy, hơn chi ở quê!”.
Năm
ngoái Phương hỏi vợ, năm nay cưới. Đê mừng lắm bàn với vợ:
“Em
liệu lo cho nó một ít tiền...”.
Vợ
Đê vốn chịu thương chịu khó, tằn tiện từng đồng vun quén cho gia đình con cái nên
nghe là lo ngay được gần mươi triệu.
Phương
điện thoại về đề nghị Đê dàn xếp công việc vô trước ngày đám cưới mấy hôm để có
thời gian thăm viếng bà con trong họ trong nhà đang ở Sài Gòn đồng thời đi thăm
nhà vợ sắp cưới của Phương. Hồi đám hỏi có A anh ruột đại diện do vậy Đê không
vào, nay nghe Phương nói có lý Đê đi sớm...
*
* *
Cô
Mân chỉ có một đứa con gái nên cưng chiều lắm. Không theo nghề buôn bán như mẹ,
năm hai mươi hai tuổi Gia Hân đi làm công nhân hảng may Việt Hưng. Cách đây ba
năm tình cờ gặp trong một lần dự đám cưới một người bạn, Gia Hân và Phương kết
bạn thân rồi yêu nhau, nhiều người nhất là bạn bè khen xứng đôi vừa lứa. Cô Mân
thương con gái bao nhiêu thì cũng thương Phương ngần ấy.
Có
lần cô nói: “Thấy hai đứa có duyên có nợ quấn quýt thương nhau như thế mẹ mừng
lắm!”.
Tính
cô Mân là vậy xởi lởi và thiệt lòng nên ai cũng mến, có điều thời còn con gái
mải miết tham công tiếc việc và nhất là lo phụng dưỡng mẹ già đến nỗi tuổi xuân
vụt qua không hay, ba năm sau ngày mẹ mất cô thương một người nhưng ngặt người
đó đã có vợ con... lúc nầy Mân đã ba mươi sáu tuổi.
Khi
biết đã có thai bé Gia Hân, Mân vào Sài Gòn lập nghiệp. Ngày tháng trôi qua
“hết cơn bỉ cực tới ngày thái lai” Mân nhanh chóng hòa nhập cuộc sống mới, lần
hồi gầy dựng nên cơ nghiệp... nay Gia Hân chuẩn bị cưới chồng mọi việc có nề có
nếp, mới xây xong ngôi nhà hai tầng mặt tiền ở đường phố sầm uất gần khu công
nghiệp Tân Phú, phần nhà trệt mở shop bán các mặt hàng thời trang nữ khá bề
thế. Công việc kinh doanh ngày một tiến triển thuận lợi.
*
Ngành
Đường sắt ngày càng đáp ứng tốt nhu cầu của hành khách. Đê và Hướng anh trai
của Phương cùng đi trên chuyến tàu hoả nầy. Không ngồi yên một chỗ Đê đi dạo từ
toa đầu đến toa cuối, thấy toa nào cũng tươm tất sạch đẹp, ở toa gường nằm, toa
ghế (gỗ) cứng, ghế (nệm) mềm đều có gắn máy điều hòa nhiệt độ. Đất nước mình
thời tiết mỗi miền có độ chênh lệch khá rõ, tháng tư âm lịch miền Trung trời
nắng nóng như đổ lửa thế mà khi tàu qua địa phận Phan Thiết đã khác, trời đang
mưa giông ầm ầm, nghe nói khí hậu Sài Gòn hiện giờ cũng vậy sáng nắng chiều
mưa.
Trở
lại chỗ ngồi, Đê suy nghĩ mung lung... nghĩ đến chuyện thằng Phương cưới vợ lòng rộn lên
bao niềm vui. Trong đầu Đê vẽ nên bao viễn cảnh tốt đẹp nào là sắp có thêm đứa
con dâu thuỳ mỵ nết na, nào là nhất định sẽ có thêm những đứa cháu nội xinh xắn
ngộ nghĩnh đáng yêu. “Con hơn cha nhà có phúc” rồi vợ chồng nó sớm muộn gì cũng
mua đất làm nhà, có đời sống sung túc hạnh phúc...
Không
như hồi bằng tuổi của Phương, đất nước mới hòa bình đời sống kinh tế của Đê và
nhiều người trong làng khó khăn trăm bề, bữa ăn hằng ngày của nhà nông phần
nhiều là sắn với khoai lâu lâu mới có bữa cơm ghế, mà thường thường hạt cơm
cõng không biết mấy lát khoai lát sắn. Giờ tình hình đời sống ở quê đã đỡ hơn
xưa nhiều rồi tuy vậy đời người nông dân biết cho đến bao giờ mới vơi bớt nỗi
nhọc nhằn. Anh và chị của Phương nay đang ở quê đêm ngày đầu tắt mặt tối lao
động cật lực lắm mới có được cuộc sống tàm tạm.
Đê
chợt tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn, khi nghe ai đó nói không đầy mười lăm phút
nữa là tàu vào ga Sài Gòn.
Tới
nhà của Phương, Đê càng vui hơn khi biết để sớm ổn định nơi ăn chốn ở, trước
khi cưới nhau Phương và Gia Hân cùng mua được căn hộ khá tiện nghi trên tầng ba
chung cư Bình Yên.
Phương
nói:
“Ba
nghỉ ngơi cho khoẻ, biết ba vô bác A hứa sáng ngày mai chở ba đi thăm nhà mẹ vợ
con”.
Phương
vồn vã kể những dự định... Lễ cưới sẽ chính thức cử hành tại nhà hàng Sao Mai,
hơn năm trăm giấy mời đã được gởi đến bà con nội ngoại hai bên gia đình và bạn
hữu. “Con tính toán như vậy ba coi thử còn gì bổ sung thêm để mọi việc chu
toàn”. Đê “Ừ!”.
*
Sau
năm bảy lăm A không về quê làm ruộng mà ở lại nhà của cậu thúc bá ở khu Bảy
Hiền, Sài Gòn. Mỗi sáng dậy sớm cà phê cà pháo xong đạp xe tành tành xuống chợ trời
Lăng cha Cả đụng gì mua nấy, khi thì chiếc đồng hồ, khi thì cái máy radio...
mấy món hàng đang được nhiều người mua đi bán lại và lời khá cao. Khách hàng là
người miền Bắc từ xưa nay chưa dùng hoặc có nhưng không hiện đại nay muốn mua
vừa dùng vừa tỏ ra là người “sành điệu”. Đồng hồ, radio, xe đạp lúc ấy còn quý
hơn vàng. Đến năm tám mươi A chuyển sang cò đất. Rồi A phất lên như diều gặp
gió. Cái công ty bất động sản hiện thời chứng tỏ năng lực tài chính của A. Có
lần trong bữa nhậu rượu vào lời ra A thẳng thừng tuyên bố tài sản của A ít nhất
nuôi đến đời cháu đời chắt.
A
tự lái xe đưa Đê đến thăm nhà mẹ vợ của Phương.
A
nói:
“Chú
làm sui đạt yêu cầu quá nghe!”.
Đê
nghe không hiểu hỏi lại.
A
nói: “Thì thằng Phương giỏi thật một là chọn vợ gốc người cùng quê xứ Quảng
mình, thứ hai nhà một mẹ con lại khá giả nữa!”.
“Em
cũng nghe Phương kể phong phanh chưa rõ lắm!. Mà được như vậy tốt anh hỷ!”.
“Rất
tốt chứ!”.
Hai
anh em vừa đi vừa trò chuyện nên quãng đường hình như ngắn lại. A đánh xe vào
sát lề đường, nói:
“Tới
rồi!”.
Xuống
xe Đê đứng tần ngần một chặp trước ngôi nhà khá đẹp được xây theo kiểu dáng hiện
đại. Gia Hân ra mở cổng, vui vẻ chào sau đó mời A và Đê vào nhà.
Phòng
khách trên tầng hai trang hoàng đúng mode, bộ bàn ghế sa-lon được chế tác bằng
lõi gốc cây danh mộc sơn PU bóng loáng đặt cạnh cửa sổ cỡ lớn, trên tường đối
diện treo hai bộ tranh bốn mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông và Phúc - Lộc - Thọ đươc
vẽ bằng chất liệu sơn mài khá sắc sảo. Có vẻ hơi rụt rè một chút trước khung
cảnh sang trọng nầy nhưng ngay sau đó Đê kịp lấy lại điềm tỉnh niềm nở chào mẹ
vợ Phương. Bỗng Đê ngờ ngợ nghĩ cô nầy ở đâu... sao giống... Trong một thoáng
bối rối hình như chủ nhà cũng nhận ra một điều gì đó... không bình thường.
*
* *
Gia
Hân bưng khau tách trà và cà phê đặt trên bàn, rồi lễ phép mời mẹ và các bác
dùng. A uống cà phê khen ngon và nói:
“Mời
chứ! Chị Mân! chú Đê!”.
Cùng
lúc cả hai Mân và Đê sực tỉnh. Mân nói lí nhí:
“Dạ
xin mời quý anh!”.
Khi
mới nghe A gọi tên cô Mân, Đê linh tính có điều chẳng lành sắp xảy ra, chẳng
lẽ...
Đê
hỏi:
“Cô
Mân quê tỉnh...”.
“Dạ!”.
“Huyện...!”.
“Dạ!”.
“Cô
là Út con bà Cừ!”.
“Dạ!”.
A
không hiểu gì cả. Hỏi:
“Hai
người đã quen biết nhau?”.
Chuyện
vượt ra ngoài bao dự định. Buổi thăm nhà bàn tính chuyện đám cưới cho Phương và
Gia Hân đang gặp rắc rối lớn. Đê cố hết sức bình tỉnh hỏi cặn kẽ về Gia Hân và
một sự thật nghiệt ngã được Mân nói rõ Gia Hân chính là con gái của Đê và Mân./.
H.V
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét