Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Truyện ngắn HÒA VĂN: PHÍA TRƯỚC LÀ GÌ?






1.
"Phía trước là gì?".
Câu hỏi nầy lặp đi lặp lại trong đầu bà Chánh Xinh. Gọi bà Chánh vì bà là chánh thất của ông Chánh tổng Thượng, một chức sắc thuộc triều đình ngày xưa làm nhiệm vụ coi sóc một tổng. So với quan tứ trụ ở kinh diên thì chẳng đâu vào đâu nhưng đem đặt ở làng; ở phủ và ở tổng thì to lắm. Vợ của Chánh tổng đương nhiên được bàn dân thiên hạ kêu bà Chánh. Xinh là tên con gái cả của bà chứ không phải tên tục, tức là tên cha mẹ đặt khi đầy tháng. Tới giờ chính bà Chánh không nhớ nỗi cái tục danh ấy nữa mà nhớ làm chi khi đã có cái tên Chánh Xinh vừa hay vừa đầy uy lực!.


Mỗi khi ngồi với các bà cùng cảnh ngộ bà Chánh Xinh (về sau gọi bà Chánh) hay nói chuyện xưa tích cũ, những câu chuyện nói như bà Sung, bà Nong nghe bất thuộc làu làu thế mà mỗi lượt cất tiếng bắt đầu kể chẳng ai bảo thôi do vậy bà cứ thản nhiên kể, kể một cách say sưa như mới lần đầu tiên.
Chuyện thứ nhất, nhà cửa. Ối thiên địa giờ đang ở nơi không có cái chi là riêng tư, ngay đến đôi đũa cái chén ăn cơm hễ ai đến chạn chén trước thì chọn cái lành lặn, đôi bằng nhau còn khi chậm một chút còn chi dùng nấy. Bà Chánh thường ở vào trường hợp thứ hai bởi so với các cụ cùng phòng bà thuộc kẻ cả, tuổi đã trên chín tư hơn những cụ khác đến mấy chục tuổi, gần đây thêm chứng thấp khớp đi chậm chạp cũng khó khăn làm sao nhanh cho được. Bà không tỏ vẻ buồn bực hay tránh móc điều chi dù thua thiệt.
Bà Chánh tằng hắng xong tả cái nhà mà không phải nói chính xác cái dinh thự mới đúng. Nó được xây ba mặt mỗi mặt ngó một hướng theo đúng phép phong thuỷ của ông thầy Chệt từ phố Hội tới xem đặt la bàn, cắm mốc, ra thước ra tấc lỗ bang mỗi mặt một chữ đày cao vọng ở tương lai như Đăng khoa, Tài, Lộc. Ngôi dinh thự nó uy nghi tráng lệ (chữ của chính là Chánh dùng) nằm ở giữa khu vườn rộng trên năm sào đất mà đất thuộc loại nhất thổ cư. Chỉ mấy năm sau khu vườn sum sê cây trái hoa kiểng. Cây nào cây nấy đều là hàng độc tứ phương, nhiều cổ thụ xếp hạng danh mộc được đưa về từ núi rừng xa xôi cách trở, qua tay “nghệ nhân” chăm chút sửa sang cẩn thận không mấy ngày đã đẹp lắm và chễm chệ chiếm hữu nhiều khoảng đất rộng toả bóng mát rượi mùa hè nam nóng mà cột võng bên gốc cây đánh một giấc ngủ trưa có chi sướng bằng. Bà Chánh nói úp úp mở mở có vẻ thích chí mọi thứ ở nhà bà một là lễ vật được cung phụng nhân những dịp Tết nhất, tiệc tùng, hai là do chính ông Chánh mua rẻ hoặc tiếng là mua nhưng như cho của người cần cầu cạnh điều chi đó liên quan đến lộc và lợi!. Ngay như cái tủ thờ, bộ ván gõ, đến cái gường nằm cũng vậy cái nào cũng kính biếu cũng đền ơn cũng tình cũng nghĩa cả!.
Bà Chánh thường nói, chừ tệ quá chứ hồi trước... Ý bà nói sự cúc cung tận tuỵ từ lời thưa tiếng gởi đến cử chỉ của nhiều kẻ ăn người ở trong nhà và cả người nghèo khó cùng đinh đến hạng mua chức mua sắc.
Ngược với bà Chánh, bà Nong, bà Sung có số phận hẩm hiu từ lúc lọt lòng mẹ đến khi già cả, nói như cách nói của dân gian “nghèo rớt mồng tơi!”.
Được cái hai bà có cách sống ung dung tự tại, ngày ngày thường chú tâm niệm Phật mong mỏi đời sau sanh đặng số tốt hơn. Hai bà như cặp bài trùng, thương nhau lắm!.
Bà Sung không có chồng không con cái đã đành còn bà Nong có con có cái nghe phong phanh không đến nỗi chi mà chúng nó ăn tro mò trấu làm răng không biết để bà... Hôm thằng con chở bà đến đây nghe nói chỉ gởi đâu mấy tháng để vợ nó đi Tây tu nghiệp ngành... Thế mà tới chừ đã tròn năm không ai bén mảng.
Bà Nong hay nói:
“Ở đây mà sướng!”.
Không biết trúng hay sai. Thấy bà chẳng buồn lúc nào nên coi là trúng.
Chuyện thứ... Bà Chánh kể na ná tình cảnh bà Nong có điều nó không đơn giản. Nó liên quan đến tiền bạc, gia sản rõ là đời trăm nẻo chẳng biết đâu mà lường...
Ngày...  tháng... năm... cách đây hai chục năm, trên tay bà Chánh có tiền tỷ tỷ đồng thời có cả ba dãy nhà mặt tiền ở thành phố X, mỗi dãy chiếm gần ba bốn trăm mét đường.
Khuynh người con út của bà Chánh đang ở Mỹ, hai cô con gái lấy chồng ở Hàn, Huyên con trai thứ tư ở trong nước nhưng có cũng như không vì là con nghiện chất trắng hạng nặng. Chính đứa con trai thứ tư nầy châm ngòi cho sự xuống dốc của nhà bà Chánh.
Cách ngày... tháng... năm... gần bảy năm sau đó Khuynh về cưới vợ rất đình đám đến nỗi tới giờ thiên hạ còn nhớ và chưa có ai qua mặt cái cách ném tiền qua cửa mà vợ chồng Khuynh đã làm.
Hồi ấy chưa có tiền tỷ tỷ như bây giờ, nói thế không phải không ít tiền, tệ cũng tiền triệu trở lên (Gía trị tiền triệu lớn lắm!).  
Khuynh nói:
“Tiếng con ông Chánh tổng vang bóng một thời nay cũng hàng cự phách trong kinh doanh làm ăn chứ kém cỏi đâu? Nên mẹ đừng lo sau cưới xong vợ chồng con trở lại bên đó làm ra tiền ra của trở lại ngay!”.
Cô vợ thêm vào:
“Chồng con nói đúng đó, thưa mẹ!”.
Bà Chánh tuy có phần không ưng bụng nhưng nghĩ:
“Chả thấm tháp chi mà tính!”.
Nhà hàng to nhất ở thành phố X nầy  được chọn làm nơi đãi đằng hàng ngàn khách khứa, trên năm chục chiếc xe Ford, xe Mercedes rước và đưa dâu từ phố Y đến thành phố X.
Mùa cưới đụng tháng mười trước ngày hai mươi ba năm bữa, gặp năm thuận trời những cơn mưa như cầm chĩnh đổ nghĩa là mưa lớn và dữ dội lắm, nó trút xuống nhiều nhất đúng ngày Khuynh đám cưới. Để khỏi lỡ việc trọng đại của một đời người Khuynh huy động tất cả xe cộ lớn nhỏ trong hai thành phố liền kề nhau xử dụng vào việc đưa đón khách mời từ nơi gần đến nơi xa về dự đám cưới.
Cả thành phố lúc này y như của nhà Khuynh. Đi đâu cũng gặp song hỷ Khuynh- Lài (Lài tên cô dâu). Đi đâu thiên hạ cũng bàn ra tán vào đám cưới to quá cỡ!.
Bà Chánh ngồi than ngắn thở dài. Một năm sau buổi đình đám vợ chồng Khuynh không những làm ăn thất bát, hảng nước mắm mang tên “Đông” sản phẩm có thương hiệu hàng mấy trăm năm ở trong nước được Khuynh gầy dựng lúc đầu được người tiêu dùng ưa thích Công ty mước mắm Đông Phát Đạt lớn mạnh. Đùng một ngày qua kiểm nghiệm phát hiện có hoá chất gây hại đến sức khoẻ con người. Pháp luật vào cuộc tán gia bại sản bởi ngoài đình chỉ sản xuất vợ chồng Khuynh còn bồi thường cho người tiêu dùng hàng triệu đô la. Khuynh viết thư về cầu cứu mẹ!.
Tôi có đứa cháu gái, người mua trọn hai trong ba dãy nhà của bà Chánh. Là một doanh nghiệp đương thời kể:
“Trông người mà ngẫm đến ta!”.
Một nhà giàu có nức tiếng ở thành phố X này mà khi ông Chánh mất sau ngày giáp năm không có nơi chốn để thờ tự!. Bà Chánh kê chiếc bàn con sát tường trong căn phòng nhỏ hẹp đặt bức chân dung ông tạm gọi là cho có nơi ngày rằm mồng một thắp cây hương tưởng nhớ!.
Toàn bộ gia sản tiền ngàn... ngàn... tỷ tỷ... trôi qua biển Thái Bình Dương đến nước Mỹ cũng không đủ số tiền toà án tuyên vợ chồng Khuynh phải bồi thường. Mà ngoài bồi thường còn phải chịu cảnh lao lý một thời gian!.
Bà Chánh không kể đoạn nầy với các bà đang sống ở nhà dưỡng lão Nhơn Bổn, nhưng ai cũng biết!.
Phía trước của bà Chánh là gì?.
Câu hỏi nhức nhối không dễ trả lời.
Bà Chánh đang nóng ruột nóng gan chờ tin con..

2.
Bệnh viện tư nhân mang tên Nhân Ái mới xây xong ở ngoại ô thành phố X được các phương tiện thông tin báo, đài quảng cáo là cơ sở khám chữa bệnh hiện đại nhất khu vực với đầy đủ tất cả các trang thiết bị y tế sẵn sàng khám điều trị mọi chứng bệnh từ A đến Z đặc biệt đội ngũ thầy thuốc rồi hộ lý luôn luôn niềm nở chăm sóc người bệnh từ khi nhập viện cho đến khi ra viện. Câu cuối của quảng cáo nhấn mạnh giá rẻ bất ngờ!.
Kha Kha cô con gái của nhà doanh nghiệp là cháu tôi thuật lại như thế với má nó bởi sáng ngày hôm qua Kha Kha cùng đoàn sinh viên Y khoa năm cuối được Ban giám đốc bệnh viện mời đến tham quan trước là tỏ nhã ý quan tâm đến những bác sĩ tương lai thứ đến mong có người giỏi khi ra trường về đây công tác.
Chuyến đi thăm bệnh viện Nhân Ái trở thành một dịp Kha Kha và các bạn trỗ tài cấp cứu bệnh nhân.
Kha Kha:
“Ông biết Nhà dưỡng lão Nhơn Bổn?”.
“Biết!”.
Tôi vừa gật đầu vừa trả lời câu hỏi của Kha Kha và hỏi lại:
“Có gì à?”.
“Dạ! Gần như hầu hết các cụ ông cụ bà ở nhà dưỡng lão cùng bị ngộ độc thức ăn từ món cháo thịt heo nạc bằm do một người làm từ thiện nấu, chở đến tận nơi và trực tiếp phân phối cho các cụ điểm tâm buổi sáng."
Cô bác sĩ tương lai kể vụ ngộ độc hy hữu nầy đang tiếp tục điều tra làm rõ nguyên nhân, có điều nạn nhân là người cao tuổi vậy nên trông ai cũng rất nguy cấp. Sau cấp cứu đến gần trưa tình hình khá dần chỉ còn bảy cụ cần phải nằm viện tiếp tục theo dõi điều trị, trong đó có bà Chánh, bà Sung và bà Nong. Bà Nong và bà Chánh nặng nhất theo bác sĩ điều trị nếu tình trạng tim mạch, huyết áp không khá lên thì căng lắm!. Hiện thời hai bà đang được duy trì sự sống nhờ hệ thống máy thở oxy.
Ban giám đốc nhà dưỡng lão Nhơn Bổn chạy xuôi chạy ngược lo lắng mà làm sao bây giờ...
Vợ chồng Tiên lái xe từ Sài Gòn về đến nhà dưỡng lão Nhơn Bổn mất gần một ngày một đêm. Tới nơi mới rõ cớ sự, cả vợ liền chồng điếng người.
Chuyện vỡ lẽ cái ngày Tiên chở bà Nong đến đây "gởi" nói là để cho vợ đi tu nghiệp chỉ là nói dối để bà không biết một sự thật phủ phàng đứa con dâu của bà hồi đó cô M dính vụ ngoại tình công sở mà người đàn ông trưởng phòng nhân sự không ai xa lạ chính là cháu kêu bà bằng cô!. Sau vụ đó Tiên tím mặt nhưng còn đứa con gái lên bảy, thương con và cũng chính thương bản thân, Tiên ngậm bồ hòn làm ngọt nén nỗi đau thấu ruột gan, xử trí một cách êm thấm.... để giữ “thanh danh” cho con!. Hơn nửa năm sau Tiên và M thuận tình ly hôn trước sự ngỡ ngàng của người thân và bạn bè. Tiên bỏ đi vô Nam...
Liên vợ của Tiên giục chồng nhanh chóng đến bệnh viện Nhân Ái.
Là bác sĩ, Liên vừa đến nơi vội vàng gặp giám đốc bệnh viện xin được phép tham gia cứu mẹ!.
Trên một tiếng đồng hồ hội chẩn các bác sĩ Khoa cấp cứu bệnh viện Nhân Ái nhất trí bằng mọi phương cách “Còn nước còn tát”.
Bác sĩ Liên được Khoa mời tham gia hội chẩn bình tĩnh trình bày hướng xử lý tình huống theo phát đồ mới nhất mà đã có một lần ở nơi công tác bác sĩ Liên cùng các bác sĩ ở Trung tâm y tế quận Bình Tâm, từng xử lý thành công một ca bệnh như vậy. Các bác sĩ yêu cầu bác sĩ Liên ghi ra giấy.
Phát đồ cấp cứu được bác sĩ Liên ghi một cách nhanh chóng chính xác, xem xong các bác sĩ dự họp nói “Đồng ý” và ghi vào biên bản... thực hiện.
Không biết có ai đã qua một lần thập tử nhất sinh chưa?. Ví dụ như bị đuối nước chẳng hạn!.
Tôi xin kể câu chuyện: Một lần đi theo anh bạn trổ nước tưới cây bắp, tôi chủ ý cùng anh bạn cho nước từ quanh bờ đất thổ lần lượt vào trong. Nước đến đâu dế, trùn,... chạy tán loạn, từ hàng bắp bị nước ngập đến nơi cao ráo. Rốt cuộc sau trên hai giờ trổ nước tưới, chỉ còn đôi ba hàng còn khô ráo, ở trên đó hàng mấy chục con dế, con trùn đang ở đường cùng chạy quanh chạy quẩn và khi nước chảy tràn ngập hết hàng đất cuối cùng chịu “chết!”.
Đến con dế con trùn mà không bao giờ chấp nhập sự chết một cách dễ dàng huống hồ chi con người!. Hồi tôi bị đuối nước, trước giây phút “chết” tới nơi, tôi quằn quại đớn đau vô cùng!. Tự trách mình sao quá dại không nghe lời mẹ dặn “Con đừng bao giờ tắm sông!”.  Rồi như cuộn phim chiếu chậm tôi thấy mẹ thấy cha, thấy em rõ mồn một... và cả bạn bè... nữa. May mà hồi ấy Lộc bạn học cùng lớp đã cứu tôi thoát chết trong gang tấc!.
Bà Nong nằm bất động. Các y bác sĩ hết thăm khám đo huyết áp, kẹp mạch lại ghi ghi chép vào bệnh án. Hầu như mọi loại thuốc men hiện có tại bệnh viện đều được chỉ định xử dụng cho ca cấp cứu đặc biệt nầy.
Ông giám đốc Sở Y tế thành phố đến thăm và nói:
“Các anh Nhân Ái cứ lo hết mình. Có gì cần điện tôi chi viện!”.
Bác sĩ Liên cô con dâu lần đầu tiên gặp mẹ chồng trong tình cảnh hết sức oái oăm. Chắc không có nàng dâu nào trên trái đất nầy lại gặp một trường hợp tương tự, giờ đầu óc vừa xúc động vừa rối beng như xác xả tằm. Cô vô cùng lo lắng... rất may cách mà cô đề xuất để cứu mẹ chồng đang từng bước có hiệu quả. Bà Nong rục rịch. Tiên nãy giờ ngồi bên mẹ, anh như người có xác không hồn!. Mặt mũi tái ngắt không còn chút máu nào!.
Phía gường bệnh bên kia cũng với phát đồ điều trị như bà Nong, bà Chánh đã tỉnh dậy cách đây hai mươi phút. Khiến cho mọi người thêm hy vọng...
“Tiên ơi! Cứu mẹ!”.
“Con ơi! Cứu mẹ!”.
“Tiên ơi! Cứu mẹ!”.
Bà Nong gọi liên hồi!. Thật ra chỉ gọi trong tâm tưởng thôi chứ hàm miệng bà còn cứng ngắt. Trong cơn mê mê tỉnh tỉnh bà Nong dành tất cả tình yêu thương cho đứa con trai độc nhất của bà, bà không bao giờ có một lời than oán chi cả!.
Trời tháng chạp giáp Tết Nguyên Đán lạ thật chẳng chịu tạnh ráo. Những cơn mưa đầu Xuân không đổ xuống ầm ầm như mưa mùa Đông nhưng cũng không mưa lất phất như mọi năm. Mưa và gió từng hồi khiến cảnh vật trông buồn quá. Những cây tùng trồng ngay hàng thẳng lối dọc hành lang trước phòng cấp cứu được cắt tỉa hình bầu dục bình thường trông đẹp thế giờ đạng bị gió thổi mạnh nghiêng qua ngã lại tơi tả. Các chậu hoa cúc, hoa hướng dương đang làm nụ, có nụ chớm chớm nở... thế mà trong cơn mưa gió chẳng còn gì vẻ đẹp đẽ thanh thoát vốn có.
Tiên và Liên cả hai ngồi im hình như từ sáng đến giờ chưa cơm nước gì mà sao bụng dạ cứ nặng trịch. Bác sĩ Tân giám đốc bệnh viên Nhân Ái đến ngồi bên vợ chồng Tiên.
“Anh chị là...”.
Không để bác sĩ Tân nói hết câu, bác sĩ Liên trả lời ngay nhưng cũng chỉ biết lí nhí “Dạ!, Dạ!”.
Bác sĩ Tân nói:
“Ba tôi cùng hai cụ cao niên ở chỗ tôi ở thường hay lui tới thăm viếng nhà dưỡng lão Nhơn Bổn. Ông kể ở đó cuộc sống thường ngày của các cụ tội lắm! Thiếu vật chất không nói thiếu vắng mặt tinh thần là không có gì bù đắp nỗi!. Ba tôi rủ Chủ Nhật tới đi với ổng sẽ cảm nhận rõ hơn.”.
Tiên như người mất hồn, ngồi nghe bác sĩ Tân nói chuyện lòng đau đớn quá!.
Bác sĩ Tân kể tiếp thật ra vụ ngộ độc sáng nay là độc nhất vô nhị, từ rất lâu rồi bên cạnh kinh phí thành phố chi, nhà dưỡng lão tồn tại chủ yếu nhờ các nhà Mạnh thường quân, các nhà từ thiện. Họ đến với các cụ tất cả vì tình con người với con người không chút vị lợi cho nên chuyện bà Hân ở quận 3 gây ra ngộ độc thực phẩm nhất định là ngoài ý muốn. Nguyên nhân ban đầu theo Trung tâm y tế dự phòng cho biết do trong thịt heo nạc còn dư độc tố tăng trọng tạo nạc, một vấn nạn làm các nhà quản lý đau đầu họ đang kiên quyết truy tìm và xử lý tận gốc.
Tiên hiểu rất rõ việc bác sĩ Tân nói nên trả lời:
“Dạ! Tôi biết!”.
Bác sĩ Liên thêm vào: “Dạ! Ở mình bác sĩ có gặp trường hợp nào như...”.
Bác sĩ Liên định nói “Như mẹ tôi chưa?”. Nhưng dừng lại.
Bác sĩ Tân hiểu ý:
“Chưa đây là lần đầu tiên!”.
Rồi đứng dậy lấy ống nghe chập chập vào ngực bà Nong, đột nhiên đôi mắt bà Nong hé hé mở. Bác sĩ Tân nói như reo:
“Cụ tỉnh lại rồi!”.
Vợ chồng Tiên đứng bật dậy ôm chầm lấy mẹ mừng lắm!. Mà lặng thinh.
Sáng ngày hôm sau bà Chánh bà Nong dậy sớm như thường lệ, trong khi Tiên và Liên còn đang nằm ngủ ngon lành trên một chiếc giường trống người bệnh cùng phòng.
Hai bà tâm sự với nhau mình mới thoát cái chết trong gang tấc.
Bà Nong chằm chằm nhìn Tiên, nói:
“Con trai tôi đó!”.

Kết
Từ lúc bà Nong đi đến giờ căn phòng ở nhà dưỡng lão Nhơn Bổn này trở nên vắng vẻ, trống trải một cách kỳ lạ. Bà Chánh trước đây cả ngày nói bu lu bù loa trăm chuyện, chuyện nọ chưa dứt xọ chuyện kia liền tay nay hay ngồi thẫn thờ nhìn ra cái sân rộng sắp đặt nhiều loại cây kiểng, cây thế xanh tươi mát mẻ thế mà trong lòng nóng tựa hơ lửa. Bà Chánh sè sẹ đứng dậy chầm chậm rời khỏi căn phòng buồn tẻ định sang nói chuyện với bà Sung một chút có khá hơn không!.
Cách đây mấy hôm Khuynh con trai bà Chánh gởi thư về báo tin từ ngày thi hành xong án "làm hàng kém phẩm chất ảnh hưởng sức khoẻ người tiêu dùng" đến nay trên mười năm mà anh chưa tìm được công việc gì ra hồn để làm. Cốt làm cho khuây khoả thôi cũng chẳng có ai tiếp nhận. Anh nói bên nước họ ngó dễ thế nhưng không phải vậy, ai mà vi phạm điều gì liên quan đến tính trung thực một lần thôi coi như đi tong... đúng là “Một lần thất tín vạn lần thất tin!”. Vợ anh một tay lăn lộn trong cơ chế thị trường đúng là thị trường nên vất vả lắm mới có đủ tiền cho hai vợ chồng và hai đứa con đang tuổi ăn học tàm tạm sống qua ngày giữa thời buổi kinh tế suy thoái... Anh nói trăm lần ngàn lần tạ lỗi mẹ. Anh viết: “Chỉ hình dung mẹ thui thủi ở nhà dưỡng lão thiếu mọi điều kiện sinh hoạt, tuổi mẹ lại cao rày đau mai ốm không có con cháu bên cạnh chăm nom là con khóc!”. Đoạn nầy bà nhờ cô bé Ti Thi nhà ở phía trước nhà dưỡng lão chạy qua chơi đọc giùm, đọc tới đó bà Chánh nói thôi biết thêm buồn chứ ích chi. Bà trông mong hai đứa cháu nội mai sau khôn lớn học hành nên danh nên phận làm ăn tốt là mừng. Còn lớp con như thằng Khuynh như thằng Huyên và cả hai cô con gái ở xứ Hàn nữa có như không, cái thân lo chẳng xong mà sức đâu lo cho ai. Thôi kể làm gì nữa!. Thật là số phận nghiệt ngã bám riết nhà bà Chánh từ ngày ông Chánh đi theo ông theo bà tới giờ!. May mà có nhà dưỡng lão... chứ không chẳng biết đi đâu về đâu?.
“Bà Sung ngó vậy mà sướng”.
Bà Chánh lẩm bẩm không để bà Sung nghe, thế mà bà Sung có linh tính nói ngay:
“Thôi đừng phân bì tôi nghe!”.
“Cớ chi mà phân bì phân bà?”.
“Thì... “.
Bà Sung định nói toạc móng heo rằng “Con nợ, chồng oan gia, cửa nhà bán hết ra thân ăn mày!” nhưng kịp dừng lại. Bà Sung cười hà hà, kiểu cười móm rọm cái miệng, thiệt tội!.
Rồi nói:
“Mai thuê xe thồ tôi với bà đi chùa Linh Ứng được không?”.
“Ừ! Tôi có mệt nhưng cố gắng đi, may mà có Phật độ trì chứ không tôi đã xanh cỏ hơn trăm ngày rồi!”.
Mới đó mà đã qua tháng hai âm lịch rồi nếu mà nay ở quê bà Chánh một trong các tay chủ chốt lo tính mâm cao cổ đầy trong các đám Thanh Minh chạp mả ở tộc họ, lễ Kỳ Yên ở đình làng. Giờ thì muốn cũng không được "Lão giả an chi" một phần; một phần khác tiền bạc đâu mà đóng mà góp như xưa!.
“Cái thân già đây còn phải sống cậy nhờ của thiên hạ”.
Bà Chánh lại lẩm bẩm!.
Anh bưu điện đứng ngoài cổng nói với vào:
“Có bà Chánh bà Sung ở trong đó không? Nhận thư!”.
Nói là nói như vậy nhưng anh bưu điện dựng xong chiếc xe Honda dưới bóng cây dừa đã đi vô tận nơi bà Chánh đang ngồi với bà Sung phía sau căn phòng hóng gió mát đưa phong thư.
Bà Sung hỏi:
“Của ai rứa?”.
Anh bưu điện nhanh nhảu trả lời:
“Bà Nong gởi!”.
Cô bé Ti Thi học lớp bảy đọc thư từng chữ từng câu có ca có nhịp khá rành mạch. Hai bà bạn cũ của bà Nong nghe mà mừng. Từ ngày cô con dâu vợ anh Tiên con trai bà nhất định “Mẹ có không muốn vợ chồng con cũng mời mẹ đi Sài Gòn ở với con với cháu”. Sau vụ suýt quy tiên đến nay bà Nong thoát được cảnh sống "cô quạnh" rồi. 
Người ta nói đúng thật “Dâu hiền con gái”. Bác sĩ Liên con nhà gia giáo nền nếp gốc gác miền Trung đã ba thế hệ ở sống ở đất Sài Gòn vẫn gìn giữ trọn vẹn lễ nghĩa đạo làm người. Bà Nong giờ được phụng dưỡng đầy đủ an vui tuổi già nên có da có thịt khoẻ mạnh hơn trước nhiều.
Cuối thư bà Nong cho biết:
“Lá thư nầy là do tôi đọc cho cô dâu viết hai bà thấy được không?. Hai bà nhớ chịu khó ráng ăn uống nhiều hơn một chút nữa nghe. Chứ cứ như mấy khi thì... dễ sinh bệnh tật thêm khổ thân.
À quên! con dâu tôi nay mai sinh con trai đầu lòng. Tôi sắp có cháu nội bồng ẵm rồi!.  
Bà Nong - Địa chỉ: nhà số:... đường... quận Bình Tân, Sài Gòn - ĐT: 090535709...”./. (*)
                                                                                                                                                      Hòa Văn 
-----------------
(*): Các chi tiết trong truyện ngắn nếu có sự trùng lặp với ngoài đời sống là ngoài ý muốn của tác giả. (Hòa Văn)
-------
Truyện ngắn đăng trên EBOOK Nguyệt san Việt Văn Mới
và  http://newvietart.com/index3.5426.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét