Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

NGƯNG THU "ĐI QUA MÙA GIÓ THỔI"





Cách đây hai năm Ngưng Thu gởi đến mail của tôi một số chùm thơ.

Tôi đọc ngay và cảm nhận ở người yêu thơ Ngưng Thu nhiều bất ngờ thi vị, nhiều bài đã đăng lên trang Ruột Rà và trang Hòa Văn chia sẻ cùng bạn đọc. 

Như bài Về say mùa lá rụng (giờ in trong tập thơ trang 81):

“Thoảng tưởng đời không là cát bụi/ hình như gió rãi những vòng xoay/ nắng còn níu giữ màu hư ảo/ cuối đường thảng thốt chiếc thu bay.”


Bài thơ 4 khổ, mỗi khổ 4 câu.

Có thể bạn đọc có ý nghĩ khác...  
Thơ giống như rượu chưng cất từ nguyên liệu có thể có sẵn hoặc tiềm ẩn đâu đấy mà khi đọc, xem bỗng “say” dù mới hớp ngụm đầu... thơ Ngưng Thu như vậy có “ngôn ngữ thi ca” rất tự nhiên mà sâu lắng.
Ở nhiều câu thơ lắng lại bất ngờ khiến bài thơ có nhiều chiều suy tưởng lạ...
Mời bạn đọc thêm:

“Khuấy nước tìm chi vần trăng vỡ?/ nỗi niềm heo hút những vần thơ/ xin đi cho hết thời thương nhớ/ để nụ hôn ngoài những giấc mơ.” (khố 3)

và khổ 4:

“Ta lạc mất nhau mùa lá rụng/ vụng về ngây ngất những cơn say/ kìa ai dắt bóng mình qua phố?/ chợt nghe lạc lỏng giữa tháng ngày...”

Về sau đọc thơ Ngưng Thu đăng ở các báo, trang mạng tôi vẫn giữ được cảm nhận ban đầu...

Và bây giờ cầm trên tay tập thơ đầy đặn 137 trang, 70 bài thơ của Ngưng Thu do Nhà xuất bản Hội nhà văn ấn hành - cỡ 13x19, tranh bìa và trình bày của Nguyễn Chinh và Đức Hòa. Sách in đẹp, trang nhã (phần phụ bản có nhạc của Nguyễn Chinh phổ thơ Ngưng Thu).

Thơ Ngưng Thu tràn đầy tình yêu (người và quê hương) – tình trọn vẹn hoặc lỗi hẹn hay có thể mất mát... những sự việc rất xưa... mà với và qua Ngưng Thu “không xưa... bao giờ”.

Bài đầu tiên của tập thơ được chọn làm tựa của tập thơ có tên Đi qua mùa gió thổi (trang 5):
Câu đầu:

“Giật mình nghe ta qua mùa gió thổi”

Tại sao “giật mình?”.

Cả bài thơ cũng thể loại quen thuộc 4 khổ, mỗi khổ 4 câu là bài thơ không có chữ buồn nhưng...  

“lành lạnh hồn và buốt cả tim ai/ chực ngoảnh lại, bóng tan thành hư ảo/ phố bồi hồi tìm gió ngang vai”

Bài thơ nỗi hoài nhớ
và 

“Ôi tháng năm có là hình hài con gái?/ sao dần vơi tờ lịch nhói lòng/ nghe mùa gió gởi vào đêm thinh lặng/ những vô tình động nước rách bóng trăng.”

“bóng trăng – rách”  còn gì?.

Cuộc tình nếu không như mơ cũng còn chút kỷ niệm ở “bóng trăng” khuya nao?, bóng hai người yêu chung bóng đàng nầy... “trăng” “rách” bảo còn gì nữa đâu?.
Khổ thơ kết mới đọc tưởng “thiền” nhưng không đó là sự thật rõ mồn một nhờ vậy Ngưng Thu mới có sức “Đi qua mùa gió thối”:
“Đã bao lần cứ ngược mùa gió thổi/ thân phận người mây dạt chốn huyễn hư/ tình có lẽ giấc chiêm bao trầm tự/ cuốn ta về miền gió thoát chân như”
“Mà có phải người đi mùa gió thổi/ để tái tê nhuộm tía cõi vô thường/ và từ đó sắc không là hạt niệm/ ta trốn vào sâu tận cô miên.”

“trốn vào sâu tận cô miên”?. 
Không... Ngưng Thu đang bước những bước đi ngày một vững chải hơn trên con đường “thơ” của mình:

Vần thơ ơn Mẹ (trang 46)

“Ngày rét tháng ba xưa mẹ không mang áo ấm
Chiếc khăn choàng trên cổ cũng phong phanh
Thân cò vẫn sớm chiều bên vuông đất
Lo cho con từng bữa những ngọt lành.

Xuân qua rồi mẹ lại đón hạ xanh
Ngày mùa nắng trên đồng mồ hôi giọt
Đêm rét run nằm nghe mưa thánh thót
Mẹ mong chờ lúa trẩy hạt ươm mơ.

Có mẹ trên đời con có cả trời thơ
Bao năm tháng ủ êm tình của mẹ
Có mẹ trên đời con sướng vui là thế
Hạnh phúc nào bằng …con biết sánh gì hơn?

Mẹ! mẹ ơi! Làm sao để đáp đền…
Lòng mong mỏi mẹ bên con mãi mãi
Như ngọn đèn dầu hắt hiu ngày gió lại
Mẹ đã gia, con sợ tháng ngày trôi.

Ngưng Thu có nhiều bài thơ lục bát thấm đẫm tình và đẹp cả tứ lẫn từ:

Ta ngồi hớp gió mà say (trang 64):

Ta ngồi
rót gió vào ly
Đưa lên môi
nhấp...
... nhâm nhi mùa vàng
Say ...
ta say khúc chiều tàn
Gói đời trong mảnh thời gian đổi màu
Đem tàn phai đổ lũng sâu
Vớt lên chút ánh trăng nhàu làm thơ
Ta ngồi
rót gió vào mơ
Hụp hà ta lội...
... đâu bờ niên thanh ???
Phong linh vọng tiếng lanh canh
Đêm thu vợi nốt nhạc mành thắt the
Ta ngồi hớp ngọn gió quê
Say...
như uống đã một ghè thu lơi...

Như nước dòng sông (Như Hà) âm thầm xuôi về biển cả!. Ngưng Thu sau "Đi qua mùa gió thổi" sẽ gặt hái thêm nhiều “mùa” hoa thơm trái ngọt!.
                                                                            
                                                                                                                                                HÒA VĂN
________
Nhà thơ Ngưng Thu tên thật Phùng Thị Như Hà, sinh năm 1968, GV trường THCS Tân Hà, Hàm Tân, Bình Thuận.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét