Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

TÌNH THƯƠNG MẾN LÀ QÙA TẶNG

Truyện ngắn Hòa Văn

 
Buổi sáng ở thị trấn Vĩnh Điện mọi sự việc bình thường. Một góc của ngã ba - đường đi Hội An và Quốc lộ 1A - có một quán cà phê lúc nào cũng đông người, họ đến vừa thư giản vừa nhâm nhi từng ngụm thức uống vị đăng đắng, nếu không có chẳng chết ai nhưng thiếu nó vào buổi sáng nhiều người ví như hai người đang yêu sống thiếu nhau. Trừ trường hợp ốm đau và bận công việc Tính, Thi và Tiễn không bỏ sót bữa nào. Ba người thường xuyên ngồi chung ở chiếc bàn bằng đá kê nơi đẹp nhất quán, từ đây có thể nhìn thấy mọi sự việc xảy ra ở đây.
 
Choảng!... Tiếng va chạm mạnh bất ngờ xảy ra giữa hai người đi xe máy ngược chiều nhau, chỉ cách quán cà phê ngã ba nầy trên năm chục mét. Sau khi dựng lại chiếc xe ga Vision đời mới vừa mua, anh thanh niên điển trai đang giận dữ, đứng chống nạnh, nói to và gằn từng tiếng:          
  
 - Không... có... mắt... à!.
 
Cô gái trẻ còn đang tư thế nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đường, mặt nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn, lúng túng nhìn người thanh niên mà cô vừa đụng xe, ý như cần sự giúp đỡ điều gì. Chiếc xe Honda Wave anh pha của cô gái nằm nghiêng ngã sát lề đường. Nhiều người đi trên đường dừng xe ghé lại xem thử chuyện gì rồi đi tiếp.
Cô gái lí nhí:
 
  - Em xin lỗi!. Anh thanh niên chưa nguôi giận:
 
  - Lỗi!. Phải!. Cô giết người trong gang tấc!.
 
Rồi bỏ đi.
 
Một người đi đường trạc tuổi trên sáu mươi, dìu cô đứng dậy.
Cô rối rít cảm ơn. Người sáu mươi tuổi nói cho cô biết tên của anh thanh niên,và có ý gọi anh thanh niên quay lại. Cô gái nói trong nước mắt:
 
  - Chắc con không hề gì!. Thôi để ảnh đi!. Con cảm ơn bác!.
 
Nếu thiếu chút may mắn sự việc khó lường, Nói cho công bằng lỗi có thể do cô gái song chính hành vi chạy xe quá nhanh và lạng lách của anh thanh niên, làm cho cô gái hoảng sợ lệch tay lái gây ra va chạm. Tính, Thi và Tiễn ngồi không xa vụ việc họ vẫn thanh thản trò chuyện... sau đó lại sốt sắng bàn luận đúng sai, người bênh anh thanh niên, người bênh cô gái, người nói cả hai anh thanh niên và cô gái đều có đúng có sai. Có điều họ không biết vài giờ sau cô gái phát hiện chân trái bị gãy, hiện đang nằm điều trị ở bệnh viện Điện Bàn. Nơi cô gái vừa chân ướt chân ráo vào làm việc tại khoa nội mới hơn tuần lễ.
 
Hồi còn ngồi trên giảng đường trường Đại học Y khoa Huế, cô gái – nữ bác sĩ tương lai - ấp ủ nhiều điều tốt đẹp. Nào là mình hứa sẽ thực hiện đầy đủ y đức, ân cần chu đáo cho mọi người bệnh không kể nghèo giàu sang hèn!. Nào là nhất định không tự tư tự lợi trên nỗi khổ của bệnh nhân! Nữ bác sĩ suy nghĩ mung lung...
 
  - Con ăn cháo nghe con!.
 
Mẹ của nữ bác sĩ mua cà mèn cháo từ ngoài cổng bệnh viện vừa bước vào buồng bệnh nói như thế.
 
Nữ bác sĩ gật mình, thẫn thờ nhìn mẹ rồi cất tiếng ngoan ngoãn “dạ” như hồi còn trẻ thơ!.
Nghe tin con bị tai nạn bà Cau, hốt hoảng bỏ cả chuyện gặt lúa vụ Hè thu, khăn gói đi một mạch từ Hòa Tiến, xã ven thành phố Đà Nẵng, đến bệnh viện thăm và ở lại nuôi con, giao công việc đồng áng ở nhà cho chồng và con trai út.
 
Bác sĩ Nguyễn, phó Giám đốc bệnh viện tới thăm, sau khi chào bà Cau, bác sĩ Nguyễn nói với bác sĩ Vân – Vân là tên cô gái - bác sĩ -:
 
  - Bác sĩ Vân khoẻ hơn chưa?.
 
Bác sĩ Vân vui vẻ:
 
  - Dạ em khoẻ bác ạ!
 
Bác sĩ Nguyễn động viên:
 
  - Vết thương của cô gãy kín, nhanh khỏi và nhanh trở lại làm việc bình thường trong vài tuần nữa.
 
Bà Cau nhanh nhẹn trả lời:
 
  - Dạ tôi sẽ chăm sóc tốt để cháu sớm đi làm!.
 
Bác sĩ Nguyễn gật đầu vui vẻ đồng ý.

                         
Bác sĩ Vân vừa dắt xe vào nhà xe, vừa suy ngẫm: “Tình thương mến là quà tặng của tự nhiên của người với người”, câu văn mới đọc trong một truyện ngắn của nhà văn Ma Văn Kháng. Sáng nay khi đi gần tới bệnh viện trời bất chợt đổ mưa, cơn mưa nhẹ chớm xuân chỉ vừa ươn ướt chiếc áo len màu cánh sen, người yêu mua tặng sau một tuần đi công tác Hà Nội về. Tình yêu của bác sĩ Vân và bác sĩ Trường bắt đầu từ “Hội nghị bác sĩ  thực hiện y đức và y tài của người thầy thuốc” tại thành phố Tam Kỳ. Tuy mỗi người công tác hai nơi khác nhau nhưng cùng ngành cùng trong tỉnh nên bà Cau dù chưa nói ra nhưng thâm tâm rất ưng ý. Bác sĩ Vân định thứ bảy tuần nầy nhân dịp gần Tết Nguyên đán, sẽ mời người yêu về thăm nhà và chính thức giới thiệu với ba mẹ và em út. 

Khúc nhạc chờ vui tươi quen thuộc nổi lên, bác sĩ Vân biết bác sĩ Trường gọi, vội cầm  máy điện thoại nghe và trả lời:
 
  - Dạ! dạ! em đang ở bệnh viện.
 
  - ...
 
  -Dạ! dạ! em mặc vừa vặn, em thích !. À! mà sao anh biết mà chọn màu giỏi thế!.
 
  - ...
 
  -Dạ thứ bảy tuần nầy, được không anh?.
 
  - ...
 
  - Dạ như thế anh nhé!. Dạ! bye anh!.
 
Mới quen Vân hơn một năm nay nhưng Trường hiểu rất rỏ cô người yêu của mình, kể cả gia cảnh, sở thích, nhất là cách ăn mặc giản dị hợp với vóc dáng mảnh dẻ xinh xắn. Ngay cả việc làm đẹp Vân cũng không cầu kỳ chỉ phơn phớt son phấn vừa đủ tôn vẻ đẹp hồn nhiên mà thôi. Vân kể hồi học trường Trung học Hòa Vang, vừa là cây giỏi toán nhất nhì trong khối lớp, vừa rất ham thích văn chương, nhiều bài văn, bài thơ của Vân đượm tình yêu quê, yêu lứa tuổi học trò trong sáng, đăng trên tạp chí Non Nước, Đất Quảng, Tuổi Ngọc, Áo Trắng... Bởi vậy Trường hay đùa ghẹo Vân là bác sĩ của mộng mơ!. Vân mỉm cười ý vị nhớ lại buổi picnic đằm thắm và vui hôm chủ nhật tuần rồi ở bãi biển Cửa Đợi, Hội An. Nhớ hương vị béo thơm ngầy ngậy, đặc trưng của món Cao Lầu chỉ có thưởng thức ở Hội An mới ngon tuyệt như vậy. 
 
  - Thưa bác sĩ. Khoa nội mời bác sĩ đi hội chẩn.
  
 Lời nói của cô y tá làm bác sĩ Vân chợt tỉnh sau mấy phút lơ đãng.
 
Hội chẩn xong bác sĩ Vân đắn đo mãi. Người bệnh trong ca phẫu thuật lại là anh chàng thanh niên có sự va chạm với mình cách đây không lâu tại ngã ba Vĩnh Điện, có nên là bác sĩ phẫu thuật chính ca nầy không? Câu hỏi trở đi trở lại trong đầu, hay là lên gặp Ban giám đốc nói rỏ sự việc để khoa phân công bác sĩ khác đảm nhận phẫu thuật cho anh ta.
 
Trong y phục áo Blu trắng, đeo khẩu trang kín gần nửa khuôn mặt trái xoan, đứng bên giường bệnh của anh thanh niên, với cả sự hiền dịu bác sĩ Vân hỏi:
 
  - Anh bị đau dữ dội như thế nầy bao lâu rồi?.
 
  - Dạ! dạ! ngày hôm qua.
 
Anh nói nhát gừng và tỏ vẻ yếu ớt. Chị vợ của anh cho biết, anh đau một ngày hôm qua, lúc đầu chỉ râm râm, uống thuốc giảm đau đỡ bớt, đi đến cơ quan bình thường, sáng nay đau quá, chị đưa anh đến đây cấp cứu.
Do người bệnh đến bệnh viện trễ quá, kíp mổ của bác sĩ Vân phải cật lực làm việc, không chỉ thời gian kéo dài hơn gấp đôi so với các ca phẫu thuật ruột thừa bình thường mà mức độ nguy cấp cao, rất may mọi chuyện tốt đẹp. Ca phẫu thuật thành công.
 
Gần đến ngày xuất viện anh thanh niên mới rõ mọi chuyện và điều đặc biệt đáng nói hơn nữa là chính cô gái - bác sĩ, sẽ là dâu của bác ruột anh. Bác sĩ Vân rất vui khi thầm nghĩ  “Tình thương mến là quà tặng của tự nhiên của người với người”
                                                                                                                                          H.V

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét