Thứ Tư, 28 tháng 6, 2017

HÒA VĂN: NHỚ MẸ!


2017... đã 6 năm... Và không bao giờ quên Mẹ!

Di ảnh Mẹ
    Chiều nay ngồi lơ đãng nghĩ ngợi... và trong tâm trạng ấy tôi lẳng lặng nghe từng hồi chuông vọng lại từ một ngôi chùa làng cách nhà trên năm trăm mét. Thế là mẹ ơi! Mẹ đã về cõi Tịnh độ một năm rồi!.
    Mới Vu Lan năm trước con còn mẹ. Con tự hào vui sướng nhận đoá hoa hồng tươi tắn do các huynh đệ ở chùa gắn lên ngực áo con sau đó khi về nhà con đã tặng mẹ đoá hoa ấy mẹ nói: “Hoa đẹp quá!”. Rồi mẹ nở nụ cười tươi tặng con!. Mà Vu Lan nầy Vu Lan đầu tiên con thật sự vắng mẹ thật rồi! .
    Trong tâm trạng như vậy tôi bật máy nối mạng gặp bài thơ có nhan đề: Mùa Vu Lan không mẹ của tác giả Nguyễn Điệp (NĐ) đăng trên trang chủ yume.vn. 
    Bài thơ đem đến cho tôi cảm xúc khá mạnh. Ở nhà một mình tôi bật khóc!.

“Em đang rất buồn có phải thế không em? 
Vu Lan đến mà Mẹ không còn nữa” 
    Câu thơ đầu tiên trong số 16 câu thơ của bài thơ là câu hỏi?. Không phải!. Đây là tiếng lòng của tác giả bài thơ chia sẻ nỗi niềm “Mẹ không còn nữa” với cô bạn gái hay em gái?. Dù cô bạn hay em gái câu thơ cũng đạt độ chín!. Không thể viết hay hơn được. 
“Em đang rất buồn có phải thế không em? 
Vu Lan đến mà Mẹ không còn nữa 
Bao bạn bè cùng trang cùng lứa 
Đang xum vầy bên Mẹ bên Cha” 
    Câu thơ kế tiếp đẩy tứ thơ lên khiến cho “em” thật sự “rất rất buồn” chứ không còn có “rất buồn” “không em?” nữa. 
Giống như tôi bây giờ vậy. 
“Vu Lan này xin đặt một nhành hoa 
Bên di ảnh của người đã khuất 
Người mà trong đời em yêu nhất 
Nén hương thơm sao chưa thấy người về!” 
    Vâng NĐ! tôi đã làm đúng như câu thơ anh viết. “Bên di ảnh” “người mà trong đời (tôi) yêu nhất”  tôi thắp ba “nén” nhang khói hương và “hương thơm”  nhẹ nhàng bay bay theo gió thu, loan toả dìu dịu  mà “sao chưa thấy người về!”. 
    Và rất đúng: 
“Có lẽ giờ lòng em rất tái tê 
Cái mất đi không dễ gì bù đắp 
Chỉ có ai trong cuộc đời đã gặp 
Mới hiểu và thương cảm cùng em” 
    Tôi là người NĐ viết trong khổ thơ, câu thơ nầy đó!. “Giờ lòng (tôi) rất tái tê”  trước nỗi mất mát vô cùng lớn. Lớn nhất trong cuộc đời nầy với tôi... “Không” có gì... “Không dễ”  lấy điều “gì”  cái “gì” “bù đắp” được!. “Chỉ có ai trong cuộc đời đã gặp mới hiểu và thương cảm cùng (tôi)”. 
    Cảm ơn tác giả đã viết lên nỗi lòng của những người con mất mẹ!. Nhất là lại đọc bài thơ đúng vào thời điểm Vu Lan thắng hội nầy, bài thơ càng tăng thêm nhiều cảm xúc thật sự sâu lắng... 
    Cảm ơn sự đồng cảm và chia sẽ thiệt lòng của tác giả trong đoạn thơ cuối cùng: 
“Có những miền ta chưa dám đặt tên 
Chỉ thấy vắng những chiều em không đến 
Vu Lan này xin dành niềm cảm mến 
Chúc một ngày em sẽ bình yên!”. 
    Chỉ cần đổi từ “em” ai có cùng nỗi niềm sẽ là tôi là anh!... 
    “Thơ nói đến những điều cao xa hay gần gũi không quan trọng bằng nói được nỗi lòng ta và nói thay cho bao nỗi lòng đồng điệu khác.”. 
(Đêm trước ngày lễ Vu Lan 2012)
Hòa Văn


THANH THẢN MẸ VỀ


Kính tưởng nhớ mẹ Nguyễn Thị Bình, sinh năm 1932
 (Từ trần 08/ 07/ 2011 - mồng 8/ 6 Tân Mão, hưởng thọ 79 tuổi)



Nhẹ nhàng từ biệt sắc – không
Mẹ đi về phía Chơn tông Di Đà
Cơn mưa bất chợt đêm qua
Ấy như trời đất hiểu ra tấm lòng
Một đời son sắt sáng trong
“Khả Phong Tiết Hạnh”* vuông tròn trước sau
Qua rồi gian khó bể dâu!
Vô Ưu nở thắm sắc màu yêu thương
Thanh thản về… Chẳng vấn vương
“Đức Ân”* mẹ tỏa ngát hương thơm đầy!


Hòa Văn
-----

 * Chữ trong hai câu đối Gia tộc và con cháu tặng mẹ:
Tiết Hạnh Khả Phong Lưu Viễn Thế/ Đức Ân Tích Thọ Đắc An Khang.
---------
Thơ hay nhớ Mẹ
Nguyễn Đức Dũng: BÓNG MẸ
                                        
Thuở nằm nôi gập ghềnh câu mẹ hát
chiu chít mít non
đỏ mắt cá chuồn
từng chân ruộng quen mặt người úng hạn
cây lúa thương quê nghèo
cây lúa nhịn khoe hương
Đám trẻ bù lem lớn bên trời khoai sắn
hồn phách cha ông lẩn khuất đất đai này
trong giọng nói đã ngọn nguồn sướng khổ
mà tim người máu đỏ để …xanh cây
Này tôi ạ ! chừ tôi bề bộn Quảng
sương nắng lên men chưng nước mắt
Hồng Đào .
dấu chân mẹ nhắc bao điều gần gụi
sao lại còn vọng tưởng
                                   kiếm
                                           tìm…
đâu.
Mẹ đã hoá vào hình sông thế núi
mẹ đã thành câu hát quấn tao nôi
lòng xe hương
thắp lửa cùng quê kiểng
thơm tràn đây
                      trong râm mát
ngậm ngùi .
--------
                                                  N.Đ.D.
  Ngưng Thu : Vần thơ ơn Mẹ


Ngày rét tháng ba xưa mẹ không mang áo ấm
Chiếc khăn choàng trên cổ cũng phong phanh
Thân cò vẫn sớm chiều bên vuông đất
Lo cho con từng bữa những ngọt lành.
Xuân qua rồi mẹ lại đón hạ xanh
Ngày mùa nắng trên đồng mồ hôi giọt
Đêm rét run nằm nghe mưa thánh thót
Mẹ mong chờ lúa trẩy hạt ươm mơ.
Có mẹ trên đời con có cả trời thơ
Bao năm tháng ủ êm tình của mẹ
Có mẹ trên đời con sướng vui là thế
Hạnh phúc nào bằng …con biết sánh gì hơn?
Mẹ ! mẹ ơi ! Làm sao để đáp đền…
Lòng mong mỏi mẹ bên con mãi mãi
Như ngọn đèn dầu hắt hiu ngày gió lại
Mẹ đã già,con sợ tháng ngày trôi.
Dẫu là con cũng đã lớn khôn rồi
Vẫn cần lắm những lời yêu của mẹ
Rét tháng ba về choàng ấm khăn mẹ nhé
Hạnh phúc nhất trên đời …Con còn có mẹ để yêu thương .
 NT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét