Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

THƠ VĂN CÔNG HÙNG, PHAN HOÀNG, NGUYỄN TAM MỸ, PHẠM VÂN ANH, PHẠM THÀNH GIANG, HÒA VĂN: ƯỚC NGUYỆN!




VĂN CÔNG HÙNG
TRƯỜNG SA
(Trích trường ca)

…Ai đặt tên cây là phong ba         
nghe lên đã vọng vang bão táp         
gió mặt trời lấm láp         
tan hoang những giấc mơ thánh thiện
chẻ tơi bời giấc ngủ
giã đêm thắc thỏm phập phồng
những đêm dài không ngủ         
nhà mà có phải nhà đâu
lênh vênh thủy triều lên xuống
ngập nghênh chân sóng chênh chao ngày trắng mắt     
xa mờ khơi...


Trường Sa giờ này tôi mới đến
dẫu từ thuở vỡ lòng đã biết đọc Trường Sa
tàu nhổ neo bóng em mờ phía đất
điện thoại tắt rồi thanh thản chiều nay
ở đất liền mình phụ thuộc tiện nghi tưởng như thiếu tiện nghi sẽ chết
nhưng chiều nay nhẹ nhõm đến tận cùng
biển xanh trời xanh sóng trắng
mình xanh nhau ưỡn ngực đón gió trời
những cơn gió lang thang đẩy tàu đi tới
Trường Sa

ra biển thấy biển thanh bình
nỗi nhớ đất liền nhớ em trở nên nhỏ nhoi quá thể
dẫu vẫn biết lòng biển kia không hề lặng lẽ
và cái dáng lầm lũi mũi tàu như xót muối vào đêm
tôi vẫn ước giá mà được tan trong biển
để êm đềm trong suốt thuở hai mươi…


“16 giờ 45 các trung đội họp”
loa hành trình thông báo
ơ thế là mình thành lính
dẫu chẳng dễ gì chinh chiến
hòa chút sức mình thành muối của Trường Sa

“toàn tàu chú ý toàn tàu chú ý
có những con tàu lạ
từ một chân trời không lạ
đang lởn vởn trên hải phận nước mình”
những đôi mắt nén thành tia chớp
mũi tàu hóa thủy lôi
rẽ sóng rẽ sóng
vẫn chân trời biêng biếc người ơi…

những quả bàng vuông sáng lên trong đêm
tôi đã gặp ở Lý Sơn, Côn Đảo
hôm nay bàng vẫn vuông như thế
chỉ mắt em tròn vo háo hức đến bất ngờ
cùng Tổ Quốc mà cái gì cũng lạ
chỉ mùi mồ hôi lính đảo là quen…

…sóng dữ dội kéo anh về thực tại
nỗi nhớ vềnh lên khắc khoải sức trai
em xa lắm em vẫn kề giấc ngủ
cơn khát bồng bềnh cơn khát lên tiên

em ở phố giờ gió bay tóc rối
đêm Trường Sa nỗi nhớ cứ phập phồng
biết đâu đấy vòng xe em chậm lại
chợt bên đường một chiếc lá vu vơ

chiếc lá ấy, là anh, thần giao cách cảm
thời nguyên sơ dải yếm cũng bắc cầu
giờ hiện đại anh hóa thân vào lá
vương vào em thầm một bâng quơ…

mà nào có thể bâng quơ
cứ ầm ào nhớ như là sóng biển
những cơn nhớ nhói như là động đất
đêm lặng câm biển nuốt mất nhau rồi…

Trường Sa
phía sau nỗi nhớ là tình yêu Tổ quốc
những mũi tàu vươn khơi
những nấm mộ chiêu hồn trắng phau cát biển
đất sét, thân dâu phơ phất phận người…

Tổ quốc
những đôi mắt đợi chồng
dài như dấu hỏi
chớp như dấu than
cứa vào đêm nhịt nhằng hy vọng
nén hương thắp vội
vẫn tin chồng gõ cửa giữa khuya

Tổ quốc
chiều chiều mẹ vun lá tre
đốt khói vào thời gian
mà thời gian thì dâu bể
lưng mẹ còng khắc khoải vì con
lá tre cháy tro trắng như tóc mẹ
tung vào chiều chiều trắng thành đêm

vẫn nhiều đêm không ngủ
bạc phếch bã trà
ai vào nam ai ra bắc
ai cứ thầm mong gió bấc trở mùa
buồm nâu mắt mỏi
cơn mê hồn vong nhân
cơn bùa lú
những mảng thời gian xoắn lại
phương phương trôi những cơn mù mùa lạ
thân còn chả tiếc
giấc nào đau khuya…

này Trường Sa
nhớ những con cá chuồn xòe cánh bơi đêm
những con sóng vờn vào chân sóng
san hô nở
san hô thành cát
những chàng trai căng mình giữ đảo
chân trời như mắt em…

lính Trường Sa
đen như không thể đen hơn
đi tuần nhặt vỏ ốc, san hô chỉ để khi có khách thì tặng
khi gặp khách thì vô cùng bẽn lẽn
mặt tái xanh khi bị các cô gái chạm vào
mắt vằn lên và suýt khóc
chỉ vì chị văn công nắm tay
trong veo thánh thiện
khiến nhiều người rưng rưng…

ở Nam Yết có 4 ngôi mộ của những người lính trẻ
sinh chín mốt chín hai
có ai đã biết thế nào là thịt da con gái
ai đã tim đập chân run
ai đã từng thức đêm để nhớ…
hình như chưa ai
họ ngã xuống trong một ngày rất trong
họ ra đi trong một đêm rất mỏng
hai mươi tuổi
dừng trên mộ chí
sức trai dài rộng
hai mươi tuổi mẹ vẫn chờ cơm
hai mươi tuổi vẫn vụng về bé bỏng
ngày về tan trong khói hương…

những người lính quăng mình vào biển
phía sau là nỗi nhớ
phía sau là quê hương…

tàu lại đi về hướng chân trời
anh đang xa nghĩa là gần em đấy
những chân trời không hề xa lạ
cũng vẫn là Tổ quốc mình thôi…
                                     VĂN CÔNG HÙNG



PHAN HOÀNG
GIÓ DỰNG THÀNH LUỸ BIÊN CƯƠNG

1.
Khi lịch sử gồng mình trước những cơn bão lớn
mọi con đường đất nước đều thẳng hướng biên cương

Núi đi trong sương lạnh
núi đi trong mây mù
núi đi trong gió cuốn
núi lặng lẽ ngắm mình thung sâu
núi bí ẩn đàn đàn mã phục
núi trùng trùng muôn vạn hùng binh

núi thanh niên lẫm liệt
núi thiếu nữ mơ màng
núi thiếu phụ nõn nà một con

núi ngút trời dũng khí người lính trấn thủ địa đầu
núi ôm ấp tâm sự thắt lòng vọng phu hoá đá

núi thức mùi hương dặm xưa trinh nữ
núi dậy hơi men chiến tướng khóc quân

núi ôm trong lòng bí mật những con đường
trái tim trẻ thơ
giấc mơ huyền thoại

2.
Ta là hạt bụi nung nắng phương Nam
theo di chúc chín lời của cha
ngược hướng đường mòn khẩn hoang
về đất tổ tắm gội trong gió biên cương
lên chiến trường xưa thắp chín nén hương
quỳ một chân
van vái tám phương
quỳ hai chân
một phương van vái
cúi rạp mình trộn lẫn đất đai...

Ta nghe gió nối mọi ngả đường
núi rừng chuyển rung những âm thanh kỳ lạ
ngựa hí
gươm khua
tên bay
trống giục
lưu luyến tiễn đưa
nỉ non than khóc
vội vội vàng vàng tiếng thở đêm tân hôn…

3.
Gió núi mang tình yêu biển
khoác lấy vai ta
như bàn tay cha hiện về thầm nhắc
vòng quanh khắp hành tinh này
không dân tộc nào
không đất nước nào
hiếm hoi thế hệ bình yên
nối nhau quẫy đạp bóng đêm
đứng lên
chống chọi mười bốn cuộc ngoại xâm
chống chọi mười bốn lần giông tố biên cương
giành lại từng dấu chân giao chỉ
giành lại từng viên đá cuội in bóng chim lạc chim hồng
giành lại từng hạt cát mang hình đảo chìm đảo nổi
giành lại từng tia sáng cánh cò cánh vạc
giành lại từng tiếng khóc bình yên tao nôi...

Gió núi mang tình yêu biển
vẫn khoác lấy vai ta
như bàn tay cha hiện về thầm nhắc
vòng quanh khắp trái đất
không dân tộc nào
không đất nước nào
oằn vai
gánh
mười bốn cuộc chia ly không dám hẹn ngày về
không dám tỏ bày nỗi nhớ niềm thương
không biết cha con đối đầu
không ngờ anh em bắn nhau
máu đỏ oán khóc sông
xương trắng hờn than núi
bao tinh hoa hoá thành cát bụi
bao bà mẹ tim ngừng đập vẫn mở mắt đợi con
bao người vợ úp mặt chờ chồng lửa lòng đông cứng

mười bốn lần trống đồng Đông Sơn thúc quân xông trận
mười bốn lần khí thiêng Đại Việt bạt vía quân thù
mười bốn lần non nước Lạc Hồng xây lại từ thương đau


4.
Khi lịch sử gồng mình trước những cơn bão lớn
mọi con đường đất nước đều thẳng hướng biên cương

Mải theo di chúc chín lời
chơi vơi giữa trời khuya vắng
ta ngược bước gió tổ tiên
lành lạnh địa đầu sương trắng
vẫn nghe từ trong xa thẳm
núi rừng không ngừng chuyển rung

Có những cỏ cây bị đánh cắp xứ người cất lời trách gió
có những hồn thiêng mất quê đớn đau phẫn uất mắt đêm

Có người lính trấn thủ tay gươm tay đàn bồng bềnh mây nước
có người đàn bà trẻ ôm con chân không chấp chới xanh non
có tiếng trống như tiếng gầm hùm beo vọng vang vách đá

náo động bốn phương
gió âm u
ào ạt từ mọi nẻo đường thiêng liêng
tràn về
gió Hát Giang
gió Bạch Đằng
gió Như Nguyệt
gió và gió…
gió Diên Hồng
gió Hàm Tử
gió Chi Lăng
gió Xương Giang
gió Đống Đa
gió Rạch Gầm
gió và gió…
gió La Ngà
gió Đông Khê
gió An Khê
gió Mộc Hoá
gió Điện Biên
gió và gió…
gió Trường Sơn
gió Hoàng Sa
gió Sài Gòn
gió Tây Ninh
gió Lạng Sơn
gió Gạc Ma
gió và gió…
ào ạt từ mọi nẻo đường
tràn về rừng thiêng biên cương
tràn về khu rừng Đại tướng


Gió hội tụ anh linh núi sông
như những đạo quân bí mật chớp nhoáng Lý Thường Kiệt
những đạo quân mưu lược hào khí Đông A - Trần Quốc Tuấn
những đạo quân áo vải thần tốc Tây Sơn - Nguyễn Huệ
những đạo quân đánh chắc tiến chắc Võ Nguyên Giáp
những đạo quân chưa bao giờ rời mắt khỏi cõi bờ
chưa bao giờ rời mắt khỏi biển đảo
chưa bao giờ rời mắt khỏi lũ sói đói di truyền luôn khát thèm cánh chim mỡ màng Lạc Việt luôn khát thèm mảnh đất rồng thiêng bay lên những giấc mơ Phù Đổng
những giấc mơ giản dị như khí trời trong lành để thở như thực phẩm an toàn để ăn như nước sạch để uống và đêm đêm lứa đôi tự do khoả thân quấn nhau cháy đến sinh sôi

5.
Ngược hướng đường mòn khẩn hoang
hạt nắng phương Nam lặng lẽ địa đầu rừng thiêng phía Bắc
ta như người lính mới mang hoà bình canh gác biên cương
say trắng đêm hầu chuyện cùng bao linh hồn trấn thủ

Gió núi mãi quấn từng bước chân đá mềm mang gien giao chỉ
quấn từng tia sáng ước mơ di truyền hoàng đế áo vải anh minh:
nhẹ nhàng mở lòng đưa kiệu hoa đón hoà khí
quyết liệt xông pha thu hồi từng ngọn cỏ ngọn sóng lưu lạc cắt chia

Những ngôi sao xanh đâu đó từ phương Nam hiện ra
những hơi thở ái ân đâu đó từ phương Nam dậy hương
những tiếng khóc sơ sinh đâu đó từ phương Nam cất lên
trong hương rừng quyện mùi hương biển
gió núi vẫn quấn chặt lấy ta
gió dựng thành luỹ biên cương
như vòng tay ấm áp của cha hiện về thầm nhắc
dẫu đi khắp hành tinh này
không con đường nào bằng con đường quyến rũ tuổi thơ ta đi
không con đường nào bằng con đường khát vọng Rồng Tiên dựng lên
không con đường nào bằng con đường khốc liệt đàn chim Việt bay qua
con đường hoa hồng nở từ biển núi máu xương và nước mắt

                                                                                 PHAN HOÀNG


                                                   


NGUYỄN TAM MỸ
TRƯỜNG SA

Trường Sa
Nơi biển trời bao la
Như con tàu buông neo. Vững chãi.
Những rạn san hô, những đảo chìm, bờ bãi...
Cột mốc chủ quyền đất Việt giữa trùng khơi
Cha ông ta đã khẳng định bao đời

Thế lực đen với dã tâm xâm lấn
Thò lưỡi bò lưỡi rắn
Mưu toan chiếm đoạt Trường Sa
Chúng phun ra
Lý lẽ ngang phè của kẻ mạnh
Mười năm. Ba lần đơn phương đánh...

Đất Việt giữa trùng khơi
Là một phần máu thịt, Tổ quốc ơi!
Như con tàu buông neo. Vững chãi.
Tiền nhân trao gửi lại
Trường Sa! Trường Sa!
Nam quốc sơn hà...(*)

Cậy nước lớn thò lưỡi bò lưỡi rắn
Với dã tâm xâm lấn
Biến biển Đông thành cái ao nhà
Biển nổi phong ba
Giữa trùng khơi biết đâu tìm kiếm
Chiếc ống đồng để chui vào thoát hiểm?
Bài học ngày xưa chưa hề cũ bao giờ!

                                          NGUYỄN TAM MỸ
(*) Tên bài thơ của Lý Thường Kiệt.


PHẠM VÂN ANH
BÀI CA MẶT TRỜI

Lòng người Việt là lũy tre già, là sợi chỉ gai, là cung đàn độc huyền trầm mặc
Từ hồng hoang tre dựng thành nhà, tre vót thành chông thành lũy, thành lạt mềm buộc chặt bánh Lang Liêu
Khi về với tổ tiên cành phan đưa hồn chuyển cõi
Rung đêm thanh đàn ngân lời u uẩn vọng tiếng sông thao thức vật mình bồi lên bao châu thổ hiền hòa

Canh gà chong chong nhịp vồ đập cây se chỉ, thứ chỉ thô vụng biết phận mình bền bỉ vượt đớn đau
Ban mai nở môi người nồng ấm

Nhân dân tôi nằm xuống bên nhau
Đất quê hương nhận hình hài, vóc dáng
Vô danh và hữu danh
Đỏ chiều lời tử sĩ

Những ngôi nhà bừng tỉnh cơn mê
Con cháu Rồng Tiên hào sảng
Hăm hở lên non ngàn núi thẳm
Hăm hở xuống biển cả sóng cồn
Hăm hở sống
Hăm hở yêu
Hăm hở hi vọng!

Giông tố đến từ phía Đông
Gió, gió, gió
Mưa, mưa, mưa

Mặt trời lên từ phía Đông
Ủ lửa…
Từ lửa làm ra đất, ra vàng, ra nước, ra cây
Từ lửa dựng nên dũng khí, nhân dân tôi khơi lửa máu mình tôn vinh dân tộc

Đất nước bắt rễ vào dân
Vững bền qua bão lửa
Tương lai sinh sôi từ muôn triệu tim người

Tổ quốc tôi mạnh mẽ hồi sinh
Giông bão mang đi những rác rưởi bất tài, những đớn hèn mục ruỗng, tái tạo sinh lực cho đất mẹ sung mãn tràn trề
Tre già cho măng ấm bụi
Rừng lại lên xanh

Hãy để giông tố đến…!

                                                                   PHẠM VÂN ANH



NGUYỄN THÀNH GIANG  

VIẾT TRÊN ĐẢO LÝ SƠN

Đừng tưởng Mẹ Việt Nam mấy ngàn năm đau
thương giờ mỏi cánh tay chèo
phía trùng khơi kia bọt sóng tung trời
bọt máu cũng chưa nguôi
lời thề cháu con ta quyết lòng giữ nước
thịt xương này hóa những rạn san hô
nuôi dưỡng đời sau
và đâm thủng tàu những tên xâm lược
Ta chỉ cúi đầu trước anh linh tiên tổ mấy ngàn năm
trước tiền nhân xả thân vì biển đảo
ngẩng cao đầu mà nhìn về phương Bắc
ta nòi giống Lạc Hồng
ta cái cuốc, mảnh tơi cũng không hèn,
không khuất phục
đời đời nhắc nhở nhau
sóng ngoài kia mang dáng hình chữ S
Đây
tượng đài Đội Hoàng Sa
bàn tay cha ông chỉ thẳng về phía biển
mẹ Âu Cơ dạy ta
bao đời nay vang vọng trong tiềm thức
đừng tin lời ma quỷ
một chút nước biển mặn mòi là vạn giọt máu
tiền nhân
Ta da vàng
nhưng dòng chữ tụng xưng cương thổ mấy
ngàn năm sẵn sàng viết bằng máu đỏ
không điêu ngoa, dối lừa ai bằng chữ vàng, chữ bạc
gươm múa trước cuồng phong
giọng hát cùng gió biển
Chiều nghiêng theo dáng tàu rẽ sóng ra khơi...

                                            NGUYỄN THÀNH GIANG

HÒA VĂN
ƯỚC NGUYỆN!

Việt Nam! Việt Nam ơi!
Bão đã nổi lên... từ biển Đông
Nổi lên từ tham vọng bá quyền nước lớn

Tháng Năm (*)
Ba miền dậy sóng
Bao lòng yêu nước
Bao lòng cương quyết
Hy sinh
Biển đảo Hoàng Sa – Trường Sa lâm nguy!
(Trước giàn khoan HD 981 trí trá!)

Hỡi! Lương tri - Công lý thế giới văn minh
Hãy bày tỏ Công lý - Lương tri
Cùng Việt Nam
Gỡ nạn xâm lăng
Giành Công bằng Lẽ phải!

Hỡi! Nhân dân Trung Quốc yêu chuộng hòa bình
Hãy lên tiếng trung ngôn
Cùng Việt Nam
Bảo tồn hữu nghị!
(Buộc nhà cầm quyền Bắc Kinh chùn tay!)

Việt Nam
Bình tĩnh
Dốc tài thao lược
“Đem đại nghĩa thắng hung tàn
Đem trí nhân thay cường bạo” (**)
Ngăn cảnh máu đổ
Tránh lặp “tương tàn!”
Không để một tấc giang sơn sa vào tay giặc

Ý chí
Ước nguyện
Việt Nam!.

HÒA VĂN
  (12/5/2014)
-------
(*): Ngày 3/5/2014, Trung Quốc triển khai giàn khoan nước sâu Hải dương 981 tại biển Đông tại vị trí có tọa độ 15o29’58” vĩ Bắc - 111o12’06” kinh Đông. Địa điểm này nằm trong vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) 200 hải lý và trên thềm lục địa của Việt Nam. Giới chức Trung Quốc còn đòi cấm hoạt động của tàu thuyền trong phạm vi bán kính 3 hải lý tính từ giàn khoan. Chính phủ Việt Nam yêu cầu Trung Quốc rút ngay giàn khoan HD-981 ra khỏi vùng biển của Việt Nam. Ngày 11/5/2014 đông đảo nhân dân Tp Hà Nội, Sài Gòn, Đà Nẵng,... xuống đường biểu tình phản đối sự ngang ngược của Trung Quốc.
(**): Nguyễn Trãi - Bình Ngô đại cáo.

 
-------
Nguồn: vanvn.net, nhavantphcm.com.vn, newvietart.com, baoquangnam.com.vn,




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét