Làm thơ không chỉ tỏ bày Viết văn không để ngày sau luận bàn Trót mang ba chữ sàn sàn Xin là hơi thở nồng nàn thương yêu Thơ văn tha thiết một điều Mong lòng Nhân Nghĩa ít nhiều trao nhau. HÒA VĂN * CHÀO BẠN ĐẾN VỚI HÒA VĂN * Tác phẩm đăng trên HÒA VĂN: Tác giả giữ bản quyền - Khi đăng lại tác phẩm đề nghị ghi rõ tên tác giả - Việc xử dụng tác phẩm để in ấn sách phải có sự đồng ý của tác giả - Email: h.vandientrung@gmail.com
Thứ Hai, 8 tháng 12, 2025
Văn Viết Thiện: ĐÔI GUỐC "XÀ BANG"
ẢNH ĐÔI GUỐC "XÀ BANG"(*)
Nhìn hình ảnh đôi guốc gỗ mức này. tôi lại nhớ về một hình ảnh tuổi thơ của tôi cách đây 70 năm.
Có câu:
“Còn cha gót đỏ như son
Mỗi khi cha mất gót con đen sì.”
Nhưng tôi còn mẹ, mẹ không để gót của anh em tôi đen sì, nên dù khó khăn cùng cực cũng cố gắng sắm cho cả hai anh tôi chỉ có một đôi. Nên tôi đổi lại hai câu trên như sau:
“Còn cha giày, dép, sandal
Cha đi đôi guốc xà bang hai người
Xà bang gõ nhịp đường đời
Ân tình của Mẹ… suốt đời con ghi!
P/s:
(*) xà bang là tên gọi đôi guốc gỗ mức của xứ Huế
(Ảnh trên Internet)
…….,.,.,,,,……………..
Đôi guốc gỗ mức
nằm im trong tấm ảnh cũ
mà dậy lên tiếng gõ
từ bảy mươi năm trước.
Ngày đó
nhà nghèo đến nỗi
hai anh em chỉ chung được một đôi guốc,
vậy mà Mẹ vẫn xoay xở
ôm cái chợ, ôm ruộng đồng
để gót chân con
không đen sì như câu hát người ta nói.
Cha còn giày, dép, sandal…
còn con –
đi đôi guốc xà bang của hai người một lượt.
Mỗi bước gõ xuống đường đời
vừa gượng gạo
vừa thương Mẹ vô cùng.
Xà bang gõ khẽ
mà thấm suốt tuổi thơ.
Những buổi trời mưa
gỗ ướt mùi bùn đất
Mẹ hong bên bếp rơm
như hong tuổi nhỏ khỏi những mùa cơ cực.
Giờ tóc con đã bạc
mà tiếng xà bang ngày cũ
vẫn gõ vào lòng
như lời nhắc nhẹ:
Ân tình của Mẹ…
suốt đời làm rưng mắt con.
Nhãn:
bài tham khảo,
Bạn văn,
Đất & Người,
tạp bút,
Tạp văn,
Thơ,
Văn học nghệ thuật
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét